Mùa đông, Cuối học kỳ hai lớp 11.
Trong lớp, Môn sinh học.
- --------
Trên đời này dở hơi nhất là cái bọn yêu nhau,
Chúng cứ nghĩ trên đời này chẳng có ai xung quanh ấy nhỉ?
Hải Đông bĩu môi một cái dài thườn thượt nhìn tờ giấy gập làm tư trong tay.
Cái con bé ngồi cách ba bàn kia chuyền giấy- chuyền giấy xuống cho thằng Tùng, lượn qua bàn cậu đã là hai ba lượt rồi đấy nhé!
Thì yêu nhau thì yêu nhau, làm như một mình chúng nó có!
Không chuyền nữa, Hải Đông vo viên tộng thẳng vào ngăn, dưới bàn, dẫm nghiến lên chân Hữu Mỹ một cái.
Hữu Mỹ mặt nhăn chun lại vì đau, quay sang lại nhận được một cái hờn dỗi.
Thì, cũng biết làm thế nào được?
Sở dĩ bởi vì tuy lời yêu đã nói ra từ cái đầu thu hôm ấy, nhưng rút cuộc sự thật lại vẫn là hai thằng con trai chẳng thể thay đổi.
Ngoài mượn cái mác bạn thân mà suốt ngày khoác vai bá cổ, hay chui tọt vào phòng Hải Đông những ngày bố mẹ đi vắng mà làm ra ba cái chuyện đen tối kia. Quả thực vẫn chẳng có một chút nào dám tỏ ra ngoài sự thương sự nhớ.
Hải Đông không cam tâm.
Vì sao chứ?! Cậu cũng có người yêu nhé!. Lại còn đẹp trai!
Đang trong giờ học nên không thể nói chuyện riêng, liền bặm môi viết viết lên ngay đầu trang sách, đẩy sang.
" Sáng mai đi chụp ảnh " Hàn Quốc " đi.
Hữu Mỹ kéo quyển sách qua phía mình, đọc được, lập tức trố mắt.
Hải Đông trừng một cái.
Hữu Mỹ gật một cái.
( Chụp ảnh Hàn Quốc là kiểu chụp ảnh lấy ngay, ở trong một gian nhỏ có phông xanh đằng sau, sau đó chọn nền ảnh theo ý thích và ấn chụp, thường thì sẽ là chụp liên tục 3 – 4 tấm trở lên)
- -----
Sáng hôm sau, thứ bảy.
Trời lạnh đến nỗi thở ra cũng đều là khói, dám chắc rằng chẳng có mấy đứa dở hơi mà mới hơn sáu giờ, trời còn chưa kịp sáng mà đã bật dậy khỏi đống chăn, trước cửa tủ thử ra thử vào mấy chiếc áo khoác ngoài. Cuối cùng cũng chọn được một cái.
Chiếc áo này phải đặt hàng từ Hà Nội anh trai cậu đích thân mang về mới có, chứ chợ huyện này chỉ lác đác vài hàng, lại thuộc loại siêu đắt, chẳng mấy ai dám mua.
Hải Đông mỉm mỉm cười, hài lòng vuốt ve bờ lông màu xám trên chiếc áo khoác, tim đập nhanh mấy nhịp, người cũng bớt lạnh hơn mấy phần.
Trong lòng hồi hộp không giấu nổi, vừa ăn bát mì, vừa gần như thò cả mắt ra ngoài cổng mà đợi.
Mỗi một lần thấy lũ con gái trong lớp có trai lớp khác tới tỏ tình, rồi lại tíu tít rủ nhau đi chụp ảnh Hàn Quốc này dán đầy vào sổ, là cậu tức tới không chịu được.
Nếu chúng nó biết rằng, người yêu cậu mới chính là đỉnh của đỉnh đây này, vừa đẹp trai vừa cao lớn vừa học giỏi. Chắc chắn chúng bây tức ૮ɦếƭ!
Kìa.
Vừa nhắc tới đã tới!
Hải Đông gần như nhảy ra cả ngoài cửa.
Hữu Mỹ vẫn vậy, giản dị trong chiếc áo đồng phục mùa đông của trường. Nhưng không sao!
Đã yêu rồi, mặc hay không mặc chẳng quan trọng!
Hữu Mỹ của cậu, lớp trưởng của cậu, mặc cái giẻ lên chắc chắn cũng vẫn đẹp!
Nhỉ?
Thế nhưng mà trời nào có chiều lòng người!.
Quán chụp ảnh Hàn Quốc này cả huyện chỉ có đúng hai quán. Bao nhiêu mơ mộng trong đầu Hải Đông lập tức bay đi sạch, cái gì mà sẽ bắt hắn cõng chụp, cái gì mà sẽ làm hai dấu chữ V giống như nhau.
Bởi lẽ vừa kéo nhau vào lại gặp ngay một tốp sư tử cái trong lớp.
Hải Đông thực muốn vò lấy đầu chuồn khỏi. Lại đã bị tóm gọn.
Một đứa oang oang:
- Hai ông đi chụp ảnh Hàn Quốc á?
- Sao buồn cười vậy?!
- Yêu nhau chắc?!
Hải Đông hỉ mũi, mắng nhỏ trong lòng: địu mẹ yêu nhau đấy!. Chính là yêu nhau đấy!
Hữu Mỹ vội vàng chữa cháy:
- Làm gì có, đi chụp ảnh thẻ thôi,
- À,
Mấy đứa con gái lộn xộn kéo người:
- Vào đi, chụp chung luôn cho vui.
Hải Đông nào có thể chạy. Đám ác quái sư tử khối D này, nổi danh là sát trai lại còn bạo. Dễ gì tha mạng cho hai cậu được.
Lôi lôi kéo kéo khắp mấy bộ dạng chẳng ra làm sao!
Cuối cùng, là như thế này đây!
- -------
Phòng Hải Đông. Hữu Mỹ trăn trối nhìn. Hải Đông mặc kệ,
Lấy kéo cẩn thận cắt sạch mấy đứa " râu ria". Chỉ để lại trên tấm hình đúng hai người,
- May quá lúc đó đứng sát nhau, giờ cắt cũng dễ!
Đã thế còn thở phào một cái, xiên cho mấy đứa kia vài nhát kéo thù hằn. Ảnh rơi từng mảnh:
- Ai bảo làm kỳ đà?
- Cắt cho ૮ɦếƭ!
- ....!!!!!
Hữu Mỹ thực sự muốn bó tay, môi giật giật cầm một tấm ảnh vô cùng méo mó dị dạng nom còn được có hai cái mặt, trong cái nhìn chằm chặp kia, cất vào ví.
Nghiêng sườn mặt nhìn.
Da trắng, cằm rất nhỏ, thế nhưng, tính cách... sao mà... lại xấu như vậy?!
Hải Đông cong môi:
- Đừng có mơ bậy, hôm nay không cho sờ mó gì đâu!
- Đang tức ૮ɦếƭ đây này!
- ????!!!!!!!!
- -----------------
Nhưng, có một sự việc thật không ngờ,
Đúng một tuần sau vừa tan học, Hải Đông nhận được thư làm quen. Là của một đứa con gái lớp khác, lẫn trong đám bạn đi chụp hình hôm ấy.
Hải Đông vừa đi ra bãi đỗ xe, vừa mở thư.
Hữu Mỹ đương nhiên cũng đi ngay bên cạnh.
Cái gì mà cực mê dáng vẻ thư sinh trắng trắng gầy gầy của cậu, còn gọi đó là cool ngầu!
Tâm thư thực sự là xao xuyến nha!
Vừa đạp xe về mà Hải Đông cười tới mấy cọng râu tơ trên mép cũng rung hết cả lên, một tay lái xe, một tay phe phẩy lá thư trước mặt Hữu Mỹ trêu ngươi:
- Đấy!
- Thấy chưa?
- Thấy không?!
- Để đọc cho nghe lại nhé,
- E hèm" Em rất muốn làm quen với anh, chúng mình làm bạn trước có được không? Từ hôm ấy...."
Câu đọc nhại bị ngắt dở, Hữu Mỹ ngang tay giật phắt tờ thư xuống, mày chau lại thành đường.
Hải Đông như thế còn không biết sợ, cười vang cả đường đi:
- Thấy không thấy không!
- Đẹp trai quá cũng khổ mà!
- Mà kể ra em ấy cũng xinh lắm đấy!
- Đẹp hơn cả mấy đứa con gái lớp mình!
- Ơ?!
Một tay lái xe của mình, một tay túm lên càng xe của Hải Đông.
Hữu Mỹ chẳng biết nữa, lực trên chân như dằn xuống từng vòng đạp, phóng đi, kéo theo chiếc xe của Hữu Mỹ cũng phải lảo đảo nhịp cùng.
- ----------
Phòng Hải Đông.
Hữu Mỹ gần như vừa lôi, vừa kéo, vừa dằn người vào phòng,
Chốt cửa.
Hải Đông hốt hoảng không biết là cái gì nữa, lắp bắp không ra câu:
- Sao thế?
- Hả?
- Làm gì vậy?
Hữu Mỹ dằn người phịch xuống giường, mắt đỏ au:
- Cởi ra đi.
Hải Đông nhe cả răng, tưởng tai mình lạnh quá mà hỏng rồi:
- Cái gì cởi.. Ơ?
- Ưm..
Cả thân hình kia nặng trĩu đè xuống, hôn chầm lên môi cậu, ʍúŧ.
Là sự khô khốc của từng làn hơi lạnh mùa đông khiến bờ môi muốn đỏ nẻ, lại như thế khảm sâu vào chút mềm của khóe môi cậu *** тһô Ьạᴏ.
Hải Đông ưm ưm hai ba tiếng, mắt cũng không nhắm, bởi lẽ nó chẳng giống như hôn nhau chạm chạm bình thường trước đây nha!
Rồi còn nữa,
Hữu Mỹ đã luồn tay xuống cạp quần cậu từ khi nào, tiếng thắt lưng kêu tách một tiếng nhỏ, khiến Hải Đông vừa muốn giãy.
Đôi cánh tay bị túm chắc.
Hắn ta định làm cái gì?!
Làm cái gì hả hả?
Câu trả lời rất rõ ràng.
Chỉ đúng ba mươi giây sau, cả cậu em nhỏ còn đang run run ngủ của cậu đã bị ép trong khuôn miệng kia ʍúŧ mát tận tình đến nổi hứng.
Hữu Mỹ không hiểu nổi cảm giác muốn chiếm giữ này là gì nữa, chỉ biết rằng ngay khi phong thư kia đưa tới, cậu đã giận.
Rồi đến lúc tên ngốc kia sung sướng mở thư, cậu lại giận thêm.
Đến lúc hắn còn muốn cùng cô bé kia khen xinh, hay viết thư lại.
Liền ra thế này.
Là muốn đè ra mà hôn, là muốn đè ra mà sờ soạng khắp cả.
Hải Đông không chịu nổi đầu lưỡi ***, ưỡn hết cả ng thở mạnh dần,
- Này!
- Làm gì?
- Á?!!!
Ngón tay lạnh mò sâu dưới lớp áo, nhằm ngay đầu v* cậu bứt một cái.
Trời đất!
Cả người Hải Đông suýt nữa thì giật bắn lên.
Bình thường, không như thế, bình thường, chỉ là dùng tay hoặc miệng một chút thôi, chưa khi nào chạm vào trên ng thế này.
Đầu *** không chịu nổi sự ve vãn mạnh bạo, dựng thẳng cứng lên.
Hải Đông càng giãy, Hữu Mỹ càng khó kiểm soát nổi, dời đầu môi đến.
Vén áo, ngoạm lấy, ʍúŧ.
Hải Đông *** dương v*t đã cứng, nhỏ nước dịch, lại thoáng chốc bị thoát khỏi cả khuôn miệng ấm áp liền khổ sở mất mát, thế nhưng xúc cảm từ đầu v* truyền tới thực sự là không tả!
Trước giờ cứ nghĩ rằng hai hạt đậu này vốn là dư thừa! Con trai cả mà!
Có bao giờ biết được khi từng đường răng lưỡi liếm qua, day cắn, lại thích đến nỗi điên dại như vậy!
A,...
Tràn lan...
Hải Đông bắn ra trong sự bất ngờ của cả hai.
Chỉ là, ʍúŧ *** vậy thôi... cũng không tưởng được, lại có thể sướng tới bắn.
Hữu Mỹ không chịu nổi nữa, kéo bật ***, trèo lên phía trên người, dứ trên miệng Hải Đông ấn tới.
- ʍúŧ cho tôi,
- Hừm.
Hải Đông vừa ra, cơn cao trào sung sướng còn chưa kịp tận hưởng hết, thực có chút không muốn " phục vụ ", hơi chống tay muốn tránh khỏi thứ đang chỉa ra trước mặt.
- Phốc!
Hữu Mỹ hôm nay thực sự tàn bạo! Lại dám nắm cằm cậu ép tới, há miệng.
Thúc!
Con mẹ nó!
Cậu ta thực sự thúc tới họng cậu luôn!
Hải Đông trào cả nước mắt. Vẫn là thúc!
Hữu Mỹ hẹp mắt, đường lưng cong đã trưởng thành nhiều lắm, dùng sức đâm tới,
Ngay dưới háng, đôi mắt kia mờ mịt sương như thế, đôi môi kia đỏ như thế.
Chỉ có thể là của cậu.
Gầm gừ vài câu tục tĩu.
- 乃ú đi, ʍúŧ chặt lấy,
- Thích quá..
- Liếm nó!
Hải Đông muốn cắn ૮ɦếƭ luôn!
Thế nhưng làm sao mà cắn cho được!. Bởi lẽ một hai ba đều là những nhịp thúc sâu sặc tới tận cuống họng. Mờ mịt lắc đầu ưm a không ra hơi.
Hữu Mỹ cũng như cảm được cả khuôn miệng kia muốn siết, đôi má hồng hóp lại, từng lọn tóc vương tơ đáng thương lắc lư theo từng đường đâm xuống, chóp mũ nấm chạm lên thành má, thành họng, nhận được sự ấm áp trơn trượt của nước bọt trào đầy.
Lung tung bắn.
Hải Đông suýt ૮ɦếƭ sặc,
Dòng *** nồng đậm trào đầy khuôn miệng, khó khăn nuốt xuống.
Đương nhiên là sau đó, Hải Đông không cả thèm kéo ***, một đường thừa sống thiếu ૮ɦếƭ liều mạng đánh đập " tên dã man"
- Cậu định Gi*t tôi đó hả?
- Cậu hôm nay bị cái gì vậy?
- Hả?
- Tanh ૮ɦếƭ đi được!
Hữu Mỹ chỉ kéo người vào lòng. Mặc đánh bao nhiêu thì đánh.
Hải Đông.
Đừng nhìn người khác.
Cũng đừng cười với người khác.
Tôi ghen. Ghen không chịu được.
======
Hải Đông hình như bị quả báo.
Thủy đậu.
Lại còn là bị lây một đứa chính mình cắt ảnh chứ!
Trời ạ!
Hải Đông cậu sắp khóc tiếng mán được luôn!. Vừa ngứa vừa đau, vừa rấm rứt, từng nốt mọc khắp người như trêu ngươi vậy.
Hải Đông bị ốm, đương nhiên Hữu Mỹ cũng tự dưng viết luôn hai cái đơn xin nghỉ.
Hữu Mỹ cầm lọ thuốc tím với một gói bông tiến lại, Hải Đông vừa nhìn đã hét lên tru tréo:
- Không!
- Kinh lắm!
- Bôi thế thì sao mà đi học được?!
Thì đương nhiên là không đi được rồi còn gì, nhưng Hữu Mỹ lại vẫn rất bình thản mà rút sợi bông ra, ve lại:
- Nếu mà không bôi, sau này mặt rỗ như tổ ong! Cả người đầy sẹo!
- .....
Hải Đông hơi sợ sợ. Hữu Mỹ vỗ vỗ trên chính đù* mình:
- Nhanh, để chân lên đây.
Hải Đông tặc lưỡi hai ba lần. Nếu mà thực sự bị sẹo khắp người thì kinh lắm. Lúc đấy, hắn chẳng thèm nhìn mặt mình nữa cũng nên.
Thò đôi chân đầy những vết thủy đậu đáng ghét kia ra,
Hải Đông dò dò hỏi:
- Này!
- Nếu như tôi xấu như ma, cậu có chê không?
Hữu Mỹ buồn cười:
- Làm gì có, chịu khó bôi thì khỏi thôi.
Hải Đông bĩu môi:
- Phét!
Hữu Mỹ quay lên, nhìn một khuôn mặt hơi phát sốt kia, đau đau lòng:
- Người yêu mà làm sao chê?
- Thật?
- Thật!
- Vậy mặt tôi ghê thế này có dám hôn không?
Hữu Mỹ bật cười, đặt lại chút bông sang bên cạnh. Ghì đầu kẻ nào đó.
Hôn lên.
- ------
Trước cửa phòng,
Tiếng bước chân ૮ɦếƭ sững.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.