Edit + Beta: Vịt
Hầu kết Tưởng Hạo chuyển động: "Ba, mẹ."
Lý Kha co ro quay đầu lại, nhìn thấy ba mẹ Tưởng Hạo, lập tức bật thốt ra, giống như không có đầu óc gọi theo Tưởng Hạo: "Ba, mẹ."
Lời vừa thốt ra, hắn lập tức hối hận, vội vàng ấp úng sửa lời: "Không đúng không đúng...... chú Tưởng, dì Lâm."
Ánh mắt của mje Tưởng Hạo đảo quanh trên người hai người, sau đó xoay người nói với đám Dư Bảo Nguyên cùng đến thăm bệnh: "Bọn dì có vài lời trong nhà nói với Tưởng Hạo, phiền các cháu đến phòng nghỉ chờ một chút nhé."
Đám người Dư Bảo Nguyên rất hiểu, cũng không nói thêm cái gì, xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.
Lý Kha run rẩy đứng lên cũng muốn đi ra ngoài, mẹ Tưởng Hạo bỗng nhiên nói: "Lý Kha, cháu ở lại."
Bước chân Lý Kha ngừng lại, ậm ừ nói vâng, lại ngồi xuống.
Đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại Tưởng Hạo Lý Kha cùng với cha mẹ Tưởng Hạo, phòng bệnh bỗng trở nên vô cùng trống vắng.
"Nói đi," Mẹ Tưởng Hạo ngồi bên giường bệnh Tưởng Hạo, "Rốt cuộc là thế nào đây?"
"Mẹ," Tưởng Hạo rầu rĩ cổ họng nói một tiếng, "Con thật sự không có chuyện gì lớn, chỉ là dạ dày có hơi không thoải mái, nghỉ ngơi là khỏi thôi, mẹ đừng quá lo lắng."
"Đến mức này rồi, con có phải vẫn muốn cố chấp giấu mẹ toàn bộ không?" Mắt mẹ Tưởng Hạo nhanh chóng đỏ lên, "Mẹ vừa nãy tìm bác sĩ hỏi rồi, tình huống của con, nghiêm trọng hơn con nói nhiều, con ít ở đây trốn tránh vấn đề cho mẹ."
Tưởng Hạo cúi đầu, im lặng.
"Con khoảng thời gian này, rốt cuộc sống thế nào, mẹ và ba con đều rõ ràng hơn chính con." Mẹ Tưởng Hạo nói.
Ba Tưởng Hạo thở dài, "Làm ăn, nhất là tay trắng dựng nghiệp, rất vất vả, ba hiểu. Ba cũng biết, anh vì đánh cược, vì làm tốt làm ăn của mình, vì làm ra được một ít thứ, xã giao chưa từng cắt đứt."
"Ba," Tưởng Hạo bỗng nhiên lên tiếng nói, "Ba nhầm rồi."
"Cái gì?"
"Con không phải vì đánh cược," Tưởng Hạo ngẩng đầu lên, đôi mắt kia trong trẻo, "Ba là ba con, con và ba không có đánh cược gì cả. Tất cả mà con làm, chỉ là vì chính con, vì cuộc đời, và hạnh phúc của con."
Mẹ Tưởng Hạo than ôi một tiếng: "Nhưng mà con......"
"Chuyện cho tới bây giờ, con nghĩ ba và mẹ đều có thể hiểu, xu hướng tính dục của con đã là sự thật không cách nào thay đổi, con muốn ở bên Lý Kha, cũng không phải chỉ nói tùy tiện," Tưởng Hạo hít sâu một hơi, lén vươn tay cầm lấy tay Lý Kha lạnh như băng, "Tất cả những thứ này con đều đã suy nghĩ kỹ, cho nên, để thực hiện mục tiêu này, con sẽ bỏ ra tất cả cố gắng, cho dù dung phải tường Nam, con cũng muốn duc khoét nó, tuyệt đối không quay đầu lại."
Ba Tưởng Hạo sâu sắc nhìn Tưởng Hạo một cái.
Hồi lâu, ông mới nhắm hai mắt lại, trầm giọng nói: "Ngang bướng, giống ba năm đó."
"Nhưng con xem con khiến thân thể con thành dạng gì rồi!" Mẹ Tưởng Hạo rốt cục vẫn đau lòng con trai.
"Mẹ," Tưởng Hạo gọi một tiếng, bỗng quay đầu ăn ý liếc mắt với Lý Kha, "Con cam tâm tình nguyện."
Mẹ Tưởng Hạo chán nản ngồi xuống, nhìn Tưởng Hạo, lại nhìn Lý Kha.
Nhiều ngày vậy rồi, Tưởng Hạo trải qua cuộc sống gì, bà và ba Tưởng Hạo, hiểu trong lòng.
Vốn ba Tưởng Hạo ép Tưởng Hạo tự gây dựng sự nghiệp lại cắt đứt tất cả trợ giúp kinh tế của Tưởng Hạo, chính là vì để cho Tưởng Hạo tự động từ bỏ.
Nhưng lần này, bọn họ không nghĩ tới chính là, Tưởng Hạo chống đỡ đến bước này, cũng không chịu nhận lỗi một câu.
Bà loáng thoáng cảm giác được, bọn họ làm cha mẹ, thật sự đã không có cách nào quản lý Tưởng Hạo nữa, không có cách nào chen tay vào cuộc sống của nó nữa.
Lần này, Tưởng Hạo nghiêm túc.
Trong phòng bệnh yên lặng một lúc lâu, rốt cục vẫn phải ba Tưởng Hạo mở miệng.
Ông nhìn Tưởng Hạo và Lý Kha một cái, đương nhiên nhìn thấy hai bọn họ lén nắm tay nhau, ông thở dài: "Lý Kha."
"Chú Tưởng, con ở đây!" Lý Kha giống như học sinh bị giáo viên gọi tên, lập tức đáp lại.
Ba Tưởng Hạo nuốt xuống, nhẹ giọng nói: "Con liên lạc với ba mẹ con, hôm nào...... chú và dì Lâm của con cùng ăn bữa cơm với ba mẹ con, hàn huyên một chút nhé."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.