Edit + Beta: Vịt Bạch Hướng Thịnh cầm vợt, vẫn duy trì tư thế đánh cầu: "Bên Tưởng Hạo sao thế?"
"Cạnh tranh thôi," Dư Bảo Nguyên phát một cầu, "Làm kinh tế thực, cạnh tranh cũng không nhỏ. Nhất là gần đây dưới tình hình tổng thể kinh tế thực đình trệ như vậy, áp lực của hắn càng lớn hơn. Nghe nói gần đây còn có một nhãn hiệu ăn uống khác, đối nghịch khắp nơi với Tưởng Hạo, liều mạng chiếm đoạt thị trường ςướק khách hàng.
"Haizz," Bạch Hướng Thịnh thở dài, "Tay trắng dựng nghiệp vốn chính là chuyện không dễ dàng, Tưởng Hạo đánh cược với cha hắn một ván lớn như vậy, giờ quay đầu lại cũng không có đường, khó hơn nữa cũng chỉ có thể hướng về phía trước."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Đúng thế, anh không biết, Tưởng gia thật sự rất nhiều người chờ xem trò cười của Tưởng Hạo, tôi nghĩ Tưởng Hạo và Lý Kha, hiện giờ đang trải qua thời điểm khảo nghiệm lớn nhất. Nếu bọn họ có thể vượt qua, tôi nghĩ sau này cũng có thể đi dài lâu."
Bạch Hướng Thịnh gật gật đầu, vung vợt, lại không đánh đến cầu. Y tiếc nuối thở dài, buông vợt xuống đi tới một bên: "Chúng ta cũng trong âm thầm phối hợp với bọn họ đi, giúp tuyên truyền, giúp giới thiệu đơn, tôi nghĩ hẳn vẫn có chút giúp đỡ."
"Được," Dư Bảo Nguyên đi tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, "Vậy lát chúng ta đi ăn bữa cơm, sau đó thương lượng tỉ mỉ."
Đánh xong mấy ván cầu, Dư Bảo Nguyên, Bạch Hướng Thịnh cùng với Lộ Dương ở gần đây tìm quán ăn, gọi vài thứ, thương lượng về tình hình của Tưởng Hạo và Lý Kha trước mắt, đại khái quyết định, phân công làm thế nào lợi dụng tài nguyên trong tay mình đi hỗ trợ âm thầm.
"Bên tôi có giao thiệp với đoàn đội đóng gói," Bạch Hướng Thịnh ngồi trên ghế mây, uống ngụm cafe ấm trong tay, "Tôi sẽ liên hệ một vài team marketing đáng tin, tạo thế cho Tưởng Hạo, dẫn lưu lượng, giảm bớt bị người sát Gi*t uy phong."
"Tôi liên hệ với một vài tiền bối giới ăn uống, đến lúc đó có thể giảng cho Tưởng Hạo một chút kinh nghiệm, tham mưu giúp Tưởng Hạo, cũng dễ để Tưởng Hạo ít đi đến ngã rẽ." Dư Bảo Nguyên cũng nói.
Lộ Dương lúng túng ho khan một tiếng.
Lục thị căn bản không có liên quan đến ăn uống, hắn cũng không biết giúp thế nào, hồi lâu, hắn mới đỏ mặt nói: "Vậy tôi đến lúc đó...... tôi đến mấy quán của Tưởng Hạo tiêu xài nhiều chút......"
Dư Bảo Nguyên cười xoa đầu hắn: "Cậu cứ tạo tinh thần đi."
Lộ Dương le lưỡi.
Dư Bảo Nguyên bưng cafe, đang định uống, lại thấy điện thoại mình rung. Cậu cầm lên nhìn, là điện thoại của Cố Phong.
Cậu nhận điện: "Alo?"
"Vợ à," Cố Phong ở bên kia nói, "Em ở đâu thế? Anh đã từ công ty xuống rồi, anh và Duệ Duệ đều ở trên xe chờ em."
Dư Bảo Nguyên vừa nghe lời này, lập tức cả kinh.
Thật là đầu óc hồ đồ, đã nói buổi chiều cùng Duệ Duệ đến công viên trò chơi chơi rồi, cậu vậy mà quên thời gian!
"Ba ơi," Giọng sữa của Cố Gia Duệ bên kia vang lên, "Ba không thể nói chuyện không giữ lời!"
"Xin lỗi xin lỗi, là ba quên thời gian," Dư Bảo Nguyên vội vàng cầm lấy đồ đạc của mình, nói với đầu kia điện thoại, "Ba giờ chạy qua liền, ở đó chờ ba một lát."
Dứt lời, cậu vội vàng cúp điện thoại, cầm đồ của mình, đứng dậy nói với Bạch Hướng Thịnh và Lộ Dương: "Bữa này tôi trả, hôm nay còn phải cùng Duệ Duệ đến công viên trò chơi, hôm nào lại tụ tập."
"Đi đi đi đi," Bạch Hướng Thịnh duỗi lưng một cái, "Tôi cũng phải về với Diệm Diệm rồi."
Dư Bảo Nguyên từ nhà ăn xông ra, tìm được xe của mình, lái xe cấp tốc đến cửa Cố thị, tìm được xe của Cố Phong.
Lúc này, xe Cố Phong, cửa sổ xe mở ra, cái đầu nhỏ của Cố Gia Duệ thò ra ngoài, mắt nhìn thẳng vào đường cái.
Lúc nhóc nhìn thấy Dư Bảo Nguyên, vẫy vẫy tay: "Ba ơi!"
Dư Bảo Nguyên chạy chậm qua, mở cửa xe, ngồi xuống bên người Cố Gia Duệ: "Ba đến rồi đây, xin lỗi, đã đến muộn."
Cố Gia Duệ người lớn gật đầu: "Lần này tha thứ cho ba, lần sau không được phép nữa nha."
"Vâng," Dư Bảo Nguyên sờ sờ đầu nhỏ của Cố Gia Duệ, "Lần sau ba còn quên hẹn với Duệ Duệ, ba liền ngoan ngoãn chịu phạt."
Cố Phong ngồi phía trước, nghe tiếng trò chuyện phía sau, tâm tình bỗng hết sức vui vẻ.
Ngồi phía sau là vợ và con trai hắn, mà lúc này, mình sắp dẫn bọn họ đến công viên trò chơi, giống như tất cả gia đình bình thường mà hạnh phúc trên thế giới này.
Loại cảm giác này thật sự khiến người ta cảm thấy thỏa mãn.
Cố Gia Duệ ngồi trên đù* Dư Bảo Nguyên, dù đôi mắt hồn nhiên nhìn cảnh sắc và đoàn người bên ngoài lùi về phía sau, bỗng nhiên mở miệng nói: "Ba, daddy, con có vấn đề."
"Hửm? Vấn đề gì?"
Vẻ mặt Cố Gia Duệ mang theo một tia nghi ngờ: "Các bạn khác đều có một ba một mẹ, sao con không có mẹ, mà có hai người cha?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.