Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
Phịch một tiếng! Cuồng Long trên trời đột nhiên khốc liệt kêu to, sắc mặt ba vị tiên tôn đồng thời trắng nhợt.
Vân Ngũ Châu cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Mặt Lâm Pháp trắng bệch, vừa muốn nói chuyện, lại bị một tiếng nổ vang suýt thất kinh hồn phách.
Quang hoa màu bạc khuếch tán, Cuồng Long nhắm mắt, hình dáng từ từ biến mất, tùy theo mà đến chính là kim quang xán lệ xông thẳng tới chân trời, nghìn chuôi kiếm ám kim toàn vũ ở trên không, mấy triệu kinh văn vàng óng quấn quanh, bao phủ cả bầu trời nhuộm đẫm màu vàng xinh đẹp, một tiếng xa xôi thở dài truyền đến, tất cả mũi kiếm lập tức nhắm ngay ba người, khác nào bát phương tụ đỉnh, hung hăng đột kích.
Cùng lúc đó, một đầu khác cũng nổ vang, ánh bạc rực rỡ như cầu vồng, nghìn mũi tên bạc tàn nhẫn sắc bén, lúc ba người ngạc nhiên, tập hợp cùng nhau, vọt tới như bay.
Lâm Pháp trừng mắt hô: "Hàng Ma Trận bị các nàng phá? Sao có thể có chuyện đó chứ?"
"Chạy mau!" Chúc Thu Nguyệt phất tay áo tránh ra, hung hăng liên thủ công kích, coi như là thần tiên cũng không chịu nổi, nếu không tránh, e sợ nguyên thần cũng không gánh được.
Vù! Kim quang rộng rãi nhảy vào lăng tiêu, tóc trắng như tuyết, bồng bềnh phiêu đãng, Huyền Ẩn chớp mắt, chuông vàng biến mất, điểm nhẹ ngón tay, khí lực hai phe bị hắn làm bất động một hồi, cho phép ba người rời đi.
Sóng nước nhộn nhạo, Tuyết Phong nắm cung bạc tao nhã đi ra, bọt nước bốc lên, Huyết Liên Hoa xinh đẹp chậm rãi tràn ra, Mộc Thủy Vân đã đi tới bên cạnh nàng, bốn mắt nhìn nhau, đều thấy sự mừng rỡ trong mắt đối phương.
Tuyết Phong dang tay ra ôm nàng, khẽ thở dài: "May mà Diệp Cổ không có thương tổn nàng, bằng không, ta tất khiến hắn hối hận cả đời."
"Được rồi, ta không phải không sao rồi? Hơn nữa, ta còn thúc đẩy một đoạn nhân duyên mỹ hảo." Mộc Thủy Vân cầm Hồn Nghiệp Kiếm, tay khác vừa vặn ôm nàng, Tuyết Phong nhẹ nhàng nở nụ cười, thân thể hai người gần kề, lẫn nhau cảm thụ nhiệt độ.
Hai người không nhìn vẻ mặt mọi người ngạc nhiên, cứ như vậy ái muội ôm nhau, ngoại trừ Huyền Ẩn khẽ nhúc nhích lông mày, bốn người khác đều đứng im như tượng.
Người nào đó càng là tức giận đỏ mặt, tôn lên dấu năm ngón tay càng thêm rõ ràng, Lâm Pháp hận không thể nhào tới Ϧóþ ૮ɦếƭ hai người bọn họ, giờ khắc này bọn họ đều trọng thương nguyên thần, nếu không có Huyền Ẩn ra tay giúp đỡ, e sợ cũng không đủ sức.
Mộc Thủy Vân quan sát nam tử cao gầy chặn ở trước mặt bốn người, mái đầu bạc trắng bồng bềnh, con ngươi hạo xán ẩn ý cười, nàng ngẩn ra, híp mắt nói: "Ngươi cũng là người Thất Tiên Phong?"
"Đúng." Huyền Ẩn thản nhiên nở nụ cười.
Tuyết Phong lạnh nhạt nói: "Lúc nãy pháp bảo ngươi sử dụng hẳn là thánh vật thượng cổ Trấn Ma Chung, nghe nói Trấn Ma Chung là một trong tam bảo Thiên Huyền Môn, như vậy, thân phận của ngươi không cần nói cũng biết, tiền chưởng môn Thiên Huyền Môn quả nhiên danh bất hư truyền."
Mộc Thủy Vân kinh ngạc nói: "Nguyên lai ngài là Huyền Ẩn."
Huyền Ẩn ôn hòa cười một tiếng nói: "Vị cô nương này, con mắt tinh đời, lại hiểu được Trấn Ma Chung. Không sai, ta chính là Huyền Ẩn."
"Huyền Ẩn tiên tôn, ta biết ngài hôm nay đại biểu cả Thiên Huyền Môn lẫn Thất Tiên Phong. Lần trước đa tạ đệ tử của ngài cứu giúp, ta cùng Tuyết Phong mới có thể bình an vô sự. Nhưng lần này ngài cũng nhìn thấy ba người kia cư nhiên liên hợp đối phó hai ta, kể cả Vân Ngũ Châu bố trí Hàng Ma Trận. Hàng ma hàng ma, xem ta và Tuyết Phong là ma sao?" Mộc Thủy Vân từng bước ép sát, một đôi huyết mâu sắc bén nhìn chằm chằm khuôn mặt vặn vẹo của Lâm Pháp, oán khí trong long ng quấy phá, hoả diễm tăng vọt.
Tuyết Phong nheo mắt thành khe, cung bạc ở trong tay toả cường quang, vô số mũi tên trôi nổi sau lưng hai người, tình cảnh lần trước vạn phần hung hiểm, nàng rất cảm tạ Huyền Ẩn hỗ trợ, nhưng lúc này đây bất luận làm sao đều sẽ không bỏ qua Lâm Pháp cùng Vân Ngũ Châu, nếu như hắn cố ý giúp, thì đừng trách vạn tên vô tình.
Đối với thái độ của nàng, Huyền Ẩn ngẩn ra, mỉm cười: "Ta không thiên vị bất kỳ bên nào."
"Huyền Ẩn!" Lâm Pháp quát to một tiếng. Vân Ngũ Châu nhíu mày lạnh lẽo.
Mấy chục nghìn mũi tên, động một cái liền bùng nổ, Huyền Ẩn cười: "Nhưng ta cũng không muốn xem các ngươi đánh tới đánh lui."
"Trung nghĩa không thể song toàn, Huyền Ẩn tiên tôn từ bi, không thể so với những kẻ phàm nhân nào đó. Trận chiến hôm nay sẽ do người thắng định luận, xin ngài đừng quan tâm." Mộc Thủy Vân giơ kiếm, lẳng lặng chỉ vào Lâm Pháp, hôm nay hắn chạy trời không khỏi nắng.
"Ta chỉ muốn hỏi một câu, có phải Mộc cô nương đi tìm một vật trọng yếu trong trận pháp? Ví dụ như, ký ức sâu trong linh hồn." Con ngươi Huyền Ẩn ẩn hàm thâm ý, bình tĩnh nhìn nàng.
Mộc Thủy Vân cả kinh, hắn vừa đề tỉnh, cảm giác đau đớn sâu trong tâm linh phảng phất lại mãnh liệt lên, xen lẫn oán khí đồng loạt bốc cháy, mi tâm vừa nhíu.
Tuyết Phong căng thẳng hỏi: "Làm sao?"
Mộc Thủy Vân đầu đau như 乃úa bổ, vô lực tựa ở trên người nàng, môi người ở đối diện trong chớp mắt biến mất.
Lúc Tuyết Phong tức giận, bên tai truyền đến âm thanh của Huyền Ẩn: "Ân oán giữa các ngươi và Dược Tiên Cốc đã kết thúc lúc Linh hồn nguyên châu thức tỉnh. Một trận chiến Luyện Ngục Nhai, Vân Ngũ Châu chịu giáo huấn, oan báo khi nào, không bằng kết thúc ở đây. Linh hồn nguyên châu tự có số mệnh, ý trời đưa nó cho các ngươi, không ai ςướק đi được. Liên quan tới Huyết Phật châu, kính xin hai vị mau chóng đến Thất Tiên Phong giải quyết, tránh khỏi một hồi hạo kiếp, ta sẽ đợi hai vị ở Thất Tiên Phong."
Mộc Thủy Vân than thở: "Xem ra thời cơ chưa tới."
"Cứ để Lâm Pháp kia sống thêm mấy ngày đi, đến lúc đó lên Thất Tiên Phong, ta tự mình lấy tính mệnh của hắn." Tuyết Phong hừ lạnh một tiếng liền căng thẳng ôm Mộc Thủy Vân đáp xuống đất, cau mày hỏi: "Huyền Ẩn nói sự thật đúng không? Nàng nhìn thấy gì ở trong trận pháp? Có phải là kiếp trước..."
"Không có gì! Trận pháp này xác thực rất mạnh mẽ, ta thấy thế giới cũ, cùng cha mẹ ta, thấy cảnh thương tình." Mộc Thủy Vân động viên vỗ vỗ tay nàng, ngay cả bản thân đều không thể chịu đựng hình ảnh kia, có ký ức mạnh mẽ rót vào, Huyết Phật châu cùng thánh quang Xá Lợi cư nhiên chôn vùi cùng nhau, tình cảnh thực tại làm cho nàng hãi hùng khiếp vía.
Tuyết Phong nhìn chằm chằm mắt nàng, than thở: "Chuyện gì nàng cũng giấu ở trong lòng, không muốn chia sẻ với ta."
"Không phải! Nàng đừng loạn tưởng." Mộc Thủy Vân ôm nàng, nhắm hai mắt, hô hấp hơi thở của nàng, đó là một sự cấp thiết chưa bao giờ có, cấp thiết muốn lĩnh hội hết thảy của nàng.
Tuyết Phong vỗ nhẹ lưng nàng, động viên nói: "Được rồi, ta đã nói với nàng. Nếu Vân Ngũ Châu đã rời đi, chúng ta có phải là nên lấy Linh châu ra?"
Mộc Thủy Vân gật gật đầu, vẫn còn có chút quyến luyến thân thể của nàng, không muốn động.
Tuyết Phong bất đắc dĩ nở nụ cười, mở năm ngón tay, tử quang bắn vào kết giới trên vách núi.
Phịch một tiếng! Toàn bộ vách núi rung động, vòng xoáy tử quang gặp phải tiên khí quá mạnh mẽ truyền vào, thoáng chốc ngừng xoay.
Mộc Thủy Vân vươn tay, một tia sáng đỏ từ đầu ngón tay bay ra, trên không trung hình thành một cự võng huyết sắc, vách núi rung động, Linh châu lập loè kim quang phá giới, vừa muốn toả cường quang kinh thiên động địa lại bị cự võng bọc lại, chậm rãi bay tới trong tay nàng.
Linh châu bị phong ấn đã lâu, sức mạnh nội tại nhợt nhạt nhiếp thả, Mộc Thủy Vân xoay mắt, cảm giác một luồng khí lưu từ châu bích tràn vào trong cơ thể, thông qua kinh mạch tuần hoàn, rót vào trong đan điền, một tiếng nổ vang truyền đến từ chân trời, quang hoa bảy màu là phong cảnh chói mắt nhất thế giới này.
Lúc tường vân tụ trên đỉnh đầu, thân thể Mộc Thủy Vân thoát ly Tuyết Phong ôm ấp, chậm rãi bay lên không, đường nét màu tím bắt đầu quấn quanh thân nàng, các viên Linh châu còn lại tự có cảm ứng, tái hiện, sáu viên Linh châu xếp hàng chỉnh tề, xoay tròn trên bọt nước màu đỏ, khói lửa hóa thành Tế Long phun ra nuốt vào Linh châu, Tiểu Thất lần này cũng không chịu cô đơn, dáng người trôi nổi hiện ra.
Tuyết Phong lùi về sau mấy chục mét, yên lặng nhìn hình ảnh Mộc Thủy Vân tiến cảnh, khoé môi mỉm cười, nhưng cảm thấy ánh mắt Tiểu Thất có gì đó không đúng.
Đối mặt quang hoa bảy màu soi sáng, Tiểu Thất hai mắt sáng như đuốc, khí lực ở trong cơ thể bốc lên không ngớt, như sóng biển trào dâng, mỗi bộ phận đều đang kêu gào, cỗ khí lực tuôn ra từ đan điền, cực nhanh xông lên thiên linh.
Ầm ầm ầm! Một tiếng sấm đánh thức Mộc Thủy Vân, nàng ngưng mắt nhìn tiên lôi phương xa lăn lộn, ánh tím cường hãn sôi trào suýt khiến tim nàng sợ hãi ngừng đập, vạn vạn không nghĩ tới Tiểu Thất lại sắp độ kiếp!
Sấm sét *** quá mức cuồng tứ, chỉ trong phút chốc vòng xoáy đã hiện lên trên đỉnh đầu Mộc Thủy Vân, tường vân gặp phải sấm sét ăn mòn tạm thời tránh lui, đường nét trên người Mộc Thủy Vân còn chưa quấn xong liền biến mất ở hông.
"Thủy Vân!" Tuyết Phong toan xông lên, lại bị cái nhìn kiên nghị của Mộc Thủy Vân gây đình trệ động tác.
Ánh mắt Tiểu Thất nghiêm nghị, thân thể bành trướng nhưng bất luận phồng lớn ra sao cũng không thể đối kháng lôi lực, sinh ở Thiên Tông Đại Lục, phải tuân thủ quy tắc của đại lục.
Mộc Thủy Vân sừng sững đứng ở trên cái đầu to của nó, cương phong lạnh lẽo thổi loạn tóc nàng, nàng ngoái đầu nhìn Tuyết Phong, bình tĩnh nói: "Ở nơi đó chờ ta."
Tuyết Phong chăm chú nhìn nàng, trong lòng nổi sóng lớn, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn Thủy Vân chịu đựng lôi kiếp lần thứ hai, Nhai Tí độ kiếp, nhưng cũng không thể không để ý Thủy Vân, lôi kiếp của khế ước thú tàn nhẫn hơn lôi kiếp của phàm nhân, đó là lôi lực ẩn hàm khí tức thượng cổ, bất luận thế nào, nàng cũng không thể để Thủy Vân có chuyện, không thể!
Ầm ầm ầm! Bầu trời âm trầm bất định, vòng xoáy đột nhiên đình chỉ, ánh chớp rộng rãi trực kích.
Mộc Thủy Vân xoè tay, một tầng tử quang bao trùm nàng và Tiểu Thất, ầm một tiếng, lôi kiếp thứ nhất thành công đánh xuống, nhưng có vòng tiên cách trở, Tiểu Thất tạm thời không có chuyện gì.
Vòng tiên bảo vệ bị sét đánh ra một vết rách ***, mặt Mộc Thủy Vân trắng bệch, huyết mâu toát ra một ngọn lửa, bỗng nhiên một ngọn lửa nồng nặc bốc cháy quanh thân nàng, vọt lên độ cao hơn hai mươi mét, oán khí của sáu viên Linh châu cũng trong chớp mắt bạo phát cường độ, ý niệm tàn nhẫn tự nhiên phát ra từ đáy lòng, nàng ngửa mặt lên trời, gọi: "Thương Thiên! Hãy để lôi kiếp bổ xuống cùng lúc luôn đi! Đừng lãng phí thời gian nữa!"
Tuyết Phong ngơ ngác nhìn nữ tử đứng ngạo nghễ trên đầu ***, tấm lưng kia nhỏ yếu như vậy, lại bị ba loại ánh sáng hỗn hợp sấn ra vẻ đẹp vô tận, trong yểu điệu mang theo khí phách kinh hồn, trong mỹ lệ lộ ra an lành sau tang thương, thời khắc này nàng cực kỳ nhớ nhung, nhớ nhung tất cả của Thủy Vân, khát vọng tới gần thâm tình, yết hầu phát sinh tiếng nỉ non nhợt nhạt: "Thủy Vân..."
Khúc Lạc Vô Ngân ngoài Tửu Y Hệ Liệt dài vãi đái ra thì còn có Phật Đạo, cá nhân mị thấy truyện này cũng hay, cũng oánh nhau chí choé y như Tà Minh Chi Giới, nhưng nó thiên về giang hồ nhiều hơn, là ứng cử viên sáng giá nằm trong danh sách có thể được edit của mị ~ Hình tượng Vân Thiển giống hệt con gái của Phong nhi và Vân nhi vậy, tóc bạc, áo trắng, a a a ~
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.