Cô nhìn con sam đang bám dính lấy mình mà nhẹ xoa đầu anh.
Mái tóc của Thiên Vũ vẫn luôn bồng bềnh và mềm mượt đến lạ.
Anh không sử dụng keo vuốt để tạo kiểu như những người khác mà luôn để nó vô cùng tự nhiên.
Cô thích được chạm vào tóc anh, luồn tay qua những sợi tóc mềm mượt ấy.
- Bây giờ tai mắt của Lăng Minh Hạ không biết có ở đâu.
Nên dù cho có ở bệnh viện một khi bà ta đã không diệt được tận gốc thì bà ta cũng sẽ làm hại tới những người xung quanh anh…
Anh ngập ngừng một chút rồi lại tiếp tục nói.
- Nên là vợ muốn xuống dưới kia thì để Bách Hào đi theo bảo vệ.
Tuy là có hơi mất tự do một chút nhưng anh sẽ yên tâm hơn.
Được không vợ?1
Cô đối với vấn đề này có chút nan giải.
Nếu như để Bách Hào đi theo thì cũng không phải là quá khó.
Vì dù gì hắn cũng biết được bệnh tình của cô.
Nhưng chỉ là biết một phần.
Cô chỉ nói là cô ăn uống không đầy đủ mà sức khỏe không tốt nên Bách Hào mới đồng ý giấu nhẹm chuyện này với anh.
Nhưng nếu như bây giờ để Bách Hào biết được bệnh tình của cô nặng hơn cô nói thì chẳng phải là sẽ đến tai anh sao?
Cô suy nghĩ một hồi, cố gắng tìm ra cách an toàn nhất.
Cô sợ rằng nếu anh biết bệnh tình của bản thân thì sẽ không thể tập trung vào công việc.
Nhã Kỳ mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa đầu anh.1
- Không sao đâu mà.
Em chỉ đi một lát thôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Với lại Bách Hào ở bên cạnh anh cũng phần nào giúp được công việc cho anh.
Thiên Vũ cọ cọ vào người cô như không muốn.
Đối với yêu cầu của vợ thì anh cũng không còn cách nào khác.
Nếu như nói là anh chiều cô thì cũng không sai.
Bởi lẽ có yêu mới có chiều.
- Vậy được, vợ chỉ được đi một lát thôi đó.
Nhớ cẩn thận.
- Em biết rồi.
Cô cúi xuống đặt lên môi anh một nụ hôn nóng ấm.
Đó như thể là liều thuốc mê khiến anh trong thoáng chốc cả người lại rạo rực lên.
Nhưng bây giờ thì nhất định là chưa được.
- Em đi đây.
- Vâng.
Anh buông cô ra, nhìn bóng lưng cô khuất dần rồi quay lại làm việc.
Nhã Kỳ vừa đóng cửa phòng lại thì đột nhiên một cơn đau đầu truyền đến.
Cô khó khăn lắm mới có thể đứng vững được.
" Lý Nhã Kỳ, mày phải cố lên.
"1
Cô lấy lại thăng bằng, bước đi trên đôi giày thể thao trắng.
Ánh mắt cô ௱oЛƓ lung nhìn về phía trước rồi đi tới thang máy ấn nút.
Đợi một lát thì thang máy cũng chịu mở.
Cô toan bước vào thì lại nhìn thấy một người phụ nữ bước ra.
Ả không thèm để mắt tới cô mà trực tiếp đi qua đẩy ngã cô.
Không những không xin lỗi mà ả còn quay lại lườm cô.
- Từ bao giờ mà một người thấp hèn như cô lại đến được đây vậy?
Giọng nói chanh chua của ả vang lên.
Cô nhíu mày, khó chịu vịn tay vào tường mà đứng dậy.
Liễu Tâm mặc một bộ đồ bó sát khoét ng để lộ xương quai xanh.
Phía dưới cũng ngắn tới nỗi chỉ cần dơ tay lên là có thể nhìn thấy tất cả.
Mùi nước hoa trên người ả cũng nồng đến nỗi chỉ cần thoáng qua cũng khiến cô buồn nôn.
Loại người như này mà cũng xứng đáng ở đây sao?
Cô phủi phủi bộ đồ của mình rồi đi đến trước mặt ả.
Đây là ai cô cũng không biết nhưng chắc chắn là có quan hệ với anh.
" Thiên Vũ lại có khẩu vị lạ như vậy sao? "
- Thật xin lỗi, là do tôi đã thất lễ rồi.
- Hừ, coi như còn biết thân phận.
Ả vênh mặt đi qua cô, tiếng giày cao gót nện xuống sàn nhà kêu ing ỏi.
Cô thở dài, bước vào trong thang máy.
" Lại gặp phải cái thứ gì đâu.
"
Bàn tay nhỏ nhanh chóng ấn nút đi xuống tầng 1.
Trong thang máy vẫn còn đọng lại cái mùi nước hoa khó ngửi của ả.
Cô cau mày, đưa tay lấy giấy khám lần trước.
" Giấy khám, nó đâu rồi? "
Giấy khám để trong túi xách vẫn còn ở trên phòng anh.
Cô đi nhanh đến nỗi mà quên giấy khám lúc nào không hay.
Gương mặt ủ rũ, Nhã Kỳ thở dài rồi lại ấn thang máy đi lên.
Từ bao giờ cô đã trở thành người hay quên như vậy?
" Ting, ting.
"
Tiếng thang máy vang lên, cửa được mở ra.
Cô bước ra ngoài, thật nhanh trở lại phòng anh để lấy túi xách.
Lỡ như anh mà nhìn thấy tờ giấy khám của cô thì chẳng phải là hỏng chuyện rồi sao.
Trên hành lang trải dài chỉ nghe được tiếng giày của cô chạm xuống đất.
Nhã Kỳ thở hắt ra một hơi rồi dừng lại trước cửa phòng bệnh của anh.
Cô đưa tay mở cửa rồi đi vào.
- Em để quên...!
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình.
Phía bên cạnh anh là Liễu Tâm trong trang phục hở hang đang ôm tập tài liệu uốn éo.
Vừa nghe thấy tiếng động ả liền đưa mắt lên nhìn.
- Con nhỏ quê mùa kia, ai cho mày vào phòng chủ tịch Thiên Vũ mà không gõ cửa hả?
Ả gắt lên từng chữ như trách mắng cô.
Nhã Kỳ chỉ biết lặng thinh không nói gì.
Cô muốn anh lên tiếng giải thích việc này.
" Bốp.
"
Một cái tát như trời đánh giáng xuống gương mặt tầng lớp phấn của ả.
Liễu Tâm như đứng hình, đưa tay lên ôm lấy một bên mặt đang đỏ ửng.
Hành động này của anh cũng khiến cô phải bất ngờ.
Nhã Kỳ đứng chôn chân tại chỗ, nhìn anh như một con thú đang dữ gầm gừ.
- Từ khi nào cô được gọi thẳng tên tôi vậy hả? Từ khi nào mà VỢ TÔI lại là con nhỏ quê mùa??.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.