Nhìn hành động đáng yêu của cô khiến anh không khỏi muốn trêu ghẹo.
Nói đúng ra thì anh muốn cô chủ động.
Nhã Kỳ nhẹ nhàng ngồi dậy, đưa tay ra phía sau nơi dị vật ấm nóng đang chạm vào lưng cô.
Cái thứ vừa lớn vừa dài kia nhìn qua thì không thể nào đi vào được bên trong cô.
Tiểu Vũ chạm vào sống lưng cô làm cô khẽ giật mình mà run lên.
Nhã Kỳ từ từ đứng dậy rồi nắm lấy cái thứ to lớn kia.
Cô cũng không biết bây giờ cô đang làm gì nữa nhưng thực sự là rất muốn nó.
Thiên Vũ nhìn từng hành động của cô cho dù là nhỏ nhất lại khiến cô cảm thấy ngại ngùng hơn.
Nhã Kỳ từ từ tìm kiếm cái lỗ nhỏ của mình rồi đưa tiểu Vũ vào bên trong.
Vì là lần đầu chủ động và làm ở tư thế này nên cô không mấy quen lắm.
Anh đưa tay ôm lấy eo cô rồi mỉm cười.
- Từ từ ngồi xuống đi, anh giữ vợ rồi, đừng lo.
Cô gật đầu rồi chống tay vào ng anh từ từ ngồi xuống.
Mỗi lúc một vào sâu hơn, thứ dị vật kia lại một lớn hơn bên trong cô.
Nhã Kỳ nhăn nhó nhưng rồi vì cái cảm giác thoải mái kia mà dần dần tiếp tục ngồi xuống.
- A...!
Cái thứ to lớn nóng ấm kia đang nằm hoàn toàn bên trong cô.
Bụng cô nóng ran như bị lửa thiểu đốt.
Cả người cô bị *** quấn lấy.
Nhã Kỳ giữ nguyên tư thế kia mà chưa vội động.
Cô không quen với cách làm này nên nhất thời không thể thích ứng.
Thiên Vũ nhìn gương mặt *** của cô thì biết bao dụng vọng lại dâng lên không ngừng.
Anh muốn ngay lập tức ra , muốn тһô Ьạᴏ mà ђàภђ ђạ cơ thể nhỏ bé kia.
- Em...!em động...!động được chưa?
Gương mặt cô đỏ ửng nhìn anh.
Khoé mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.
- Được rồi.
Vợ động đi anh giữ nên đừng lo.
Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất nhưng bên trong lại nóng như lửa muốn тһô Ьạᴏ với cô ngay bây giờ.
Nhưng anh biết cô muốn nhẹ nhàng và từ từ nên phải cố nhịn lại vậy thôi.
Biết sao bây giờ anh lỡ nuông chiều cô rồi thì nuông chiều đến cuối đời luôn vậy.
Cánh tay nhỏ run run bám lấy cơ thể anh mà nhẹ nhàng nhấp.
Cái khoảnh khắc dị vật to lớn kia đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô có cảm giác như cả người mình vỡ ra.
Nhưng sau đó lại là *** vô cùng dễ chịu.
Nhã Kỳ nhíu mày, quay mặt đi hướng khác rồi nhanh chóng tăng tốc độ.
Thiên Vũ nhìn cô đang nằm trên mình mà không khỏi phấn khích.
Anh bặm môi lại, mồ hôi chảy dài trên gương mặt điển trai.
- A...!vợ à.
Giọng anh vang lên với đầy ***.
Bên trong cô nóng ấm, mềm mại đến lạ.
Cả cơ thể cô và bên trong đều khiến anh K**h th**h.
Anh cảm nhận như có gì đó sắp tuôn trào.
- Ưm...!
Nhã Kỳ kiệt sức sau một hồi nằm trên anh.
Cô gục xuống nằm lên ng anh.
Bờ vai rộng cùng khuôn ng vạm vỡ khiến cô vô cùng an tâm.
Dị vật lạ kia đi ra khỏi người cô để lại một thứ dịch lỏng trắng duc.
Hơi thở cô gấp gáp hoà cùng từng nhịp thở của anh.
Thiên Vũ đưa tay đặt lên trán mà nhíu mày.
Khuôn mặt anh đỏ ửng, *** cũng đã được thoả mãn.
Anh nhìn cơ thể nhỏ bé đang nằm gục trên người mình mà mỉm cười hạnh phúc.
- Vợ...!
Cô không trả lời chỉ hơi co người lại.
Thiên Vũ vòng tay qua ôm cô vào lòng.
Người con gái đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh lại khiến anh yêu thương đến như vậy.
Trước giờ chưa từng có người con gái nào chịu ở bên cạnh một thằng ngốc còn trao cả thứ quý giá nhất đời mình đi như vậy.
Đợi anh trả thù xong nhất định sẽ cho cô một gia đình thật hạnh phúc.
- Nhã Kỳ, Nhã Kỳ...!
Thiên Vũ quay xuống nhìn cô, từng ngón tay thon dài vén từng sợi tóc còn vương lại trên gương mặt nhỏ.
Cô khẽ động nhưng tay chân dường như chẳng còn sức lực.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đi vào trong phòng tắm.
Tiếng xả nước vang lên, anh chìm trong hơi ấm của phòng tắm.
Cô có thể nhìn thấy thân hình anh mờ mờ ảo ảo sau khung kính nhà tắm.
Nhưng mí mắt cô lại nặng dần rồi bóng tối ùa về.
Một lúc sau, Thiên Vũ bước ra từ phòng tắm.
Bên dưới quấn một chiếc khăn hờ hững, trên tay cầm thêm một chiếc khăn nữa.
Anh đi đến bên cạnh giường nhẹ nhàng lau sạch người cho cô rồi lặng lẽ thay ga giường.
" Cốc cốc cốc.
"
- Thiếu gia.
Bên ngoài vang lên giọng nói cung kính của Bách Hào.
Anh nhìn cô rồi quay người đi ra mở cửa.
- Có chuyện gì?
- Dương Thiên Bảo đang cho người ráo riết đi tìm thiếu gia.
Không biết vì lí do gì nhưng Dương lão gia lại muốn từ mặt cậu.
Thông tin đã truyền qua giới báo trí.
Dương lão gia cũng đang mở một cuộc họp báo lớn.
Anh nhếch môi cười lạnh.
Chuyện này anh sớm biết đã biết chỉ là không biết nó lại đến nhanh như vậy.
- Được rồi cậu ra ngoài đi.
- Thiếu gia...!
Bách Hào hơi ngập ngừng nhìn anh.
- Sao vậy?
- Thiếu phu nhân...!không phải là tôi nhiều chuyện nhưng sợ rằng thiếu phu nhân sẽ gây khó dễ cho kế hoạch của thiếu gia.
Anh nhíu mày đưa tay vuốt nhẹ qua áo của Bách Hào.
- Ta tự biết sắp xếp.
- Vâng.
Bách Hào quay người bỏ đi để lại một mình anh trước cửa phòng.
Nhìn vào bên trong nơi giường cô đang nằm anh lại chạnh lòng.
" Nhã Kỳ, em là niềm hạnh phúc duy nhất của anh.
"
Thiên Vũ đi vào trong giường ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh mắt anh ôn nhu nhìn gương mặt nhỏ bé đang yên giấc ngủ.
Trái tim anh bỗng rung lên một nhịp lệch.
Có lẽ là yêu cô rồi..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.