Tay anh từ từ đi xuống phía dưới thăn dò.
Bên trong cô vẫn còn ướt do cái trò quái dở khi nãy của anh để lại.
Thiên Vũ nhếch môi cười rồi nhẹ nhàng đưa một ngón tay vào trong.
Cả người cô khẽ run lên từng hồi theo nhịp tay anh.
Bên trong cô vừa mềm mại lại vô cùng ấm nóng khiến anh không chịu được liền đưa thêm một ngón thứ hai vào.
Nhã Kỳ khẽ cau mày, đưa tay ôm lấy gương mặt ửng đỏ của mình mà cảm nhận sự thoải mái đang lan khắp cơ thể.
- Nhã Kỳ...!
Giọng anh trầm ấm vang lên bên tai liền khiến cô bỏ đi lớp phòng bị cuối cùng mà quàng tay qua cổ anh.
Cánh tay nhỏ bé kéo anh xuống rồi đặt lên môi anh một nụ hôn.
Cái hơi thở ấm nóng của anh làm cô vô cùng dễ chịu.
Thiên Vũ không nhịn được nữa liền rút tay ra mà cúi xuống hỏi cô.
- Anh vào nhé.
Nhã Kỳ gật đầu rồi ôm lấy anh.
Đôi chân thon dài của cô đặt lên đù* anh.
Thiên Vũ liền đem vật nhỏ Tiến vào *** cô.
Khoảnh khắc nó nằm im bên trong, cô cảm thấy như cả người bị xẻ ra làm hai.
Đây đâu phải lần đầu tiên đâu, sao vẫn còn đau nhức như này chứ?
Thiên Vũ sợ cô đau nên không dám di chuyển.
Anh nằm im bên trong cô, cúi người xuống hôn lên đôi mắt ngấn lệ của cô làm nó ửng đỏ.
Tay anh đi xuống nhẹ nhàng dung vào đôi gò *** đang phập phồng.
Hơi thở của cô gấp gáp hoà quyện cùng cái ấm nóng của anh.
Nhã Kỳ dần cảm thấy bên trong không còn khó chịu liền nhỏ giọng.
- Anh...!anh di chuyển được rồi.
Nhận được sự cho phép của cô anh mới bắt đầu ra vào.
Từng nhịp từng nhịp vừa nhẹ nhàng lại có chút mạnh bạo.
Anh nhíu mày ôm lấy eo nhỏ của cô rồi cúi xuống cắn nhẹ ***.
*** truyền từ bên dưới lên trên nơi *** đang bị anh trêu ghẹo.
Tay cô nắm lấy vai anh và bấu chặt.
Từng vết móng tay in hằn lên da của anh.
Tuy nhiên ngay lúc này Thiên Vũ lại không hề cảm thấy đau mà chỉ có *** cùng *** xâm chiếm lấy cơ thể anh.
Cơ thể cô dần làm quen với nhịp điệu của anh.
Eo nhỏ lên xuống theo từng lần nhấp.
Dường như càng làm lại khiến anh như cuốn mãi chẳng thể rời.
Cô cảm nhận được tốc độ của anh nhanh hơn ban đầu rất nhiều.
- Vũ...!Vũ...!chậm a~ chậm một chút.
Anh không nghe lời cô nói mà vẫn tiếp tục làm.
Tay anh nhanh chóng nắm chặt lấy cổ tay cô đặt lên trên.
Đôi môi nóng ấm đặt lên môi cô một nụ hôn khiến đầu óc Nhã Kỳ như không còn nghĩ thêm được gì nữa.
Bụng cô nóng ran, có thứ gì đó đang vào bên trong.
Một thứ chất lỏng đặc nóng ấm khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Nhã Kỳ...!Nhã Kỳ.
Giọng anh khàn đi vì *** đang vây lấy tâm trí nhưng vẫn ấm áp đến lạ.
Cô như lạc trong cái giọng nói ấy mà không thể thoát ra.
Phía dưới cô co giật, một *** không tên dâng lên đến tận não.
- Một...!một lần nữa nhé.
Không đợi cô kịp trả lời anh đã mạnh mẽ thâm nhập vào bên trong mà di chuyển.
Nhã Kỳ nhíu mày, khó chịu thoát ra khỏi vòng tay anh.
Cô đưa tay đẩy anh xuống rồi ngồi lên bụng anh.
Hai tay anh cũng được cô giữ chặt để lên phía trên.
Ánh Nhã Kỳ giận dỗi nhìn anh.
Khoé mắt cô vẫn còn hơi ướt nhưng má lại đỏ lên nhìn đáng yêu vô cùng.
- Em muốn nằm trên.
Nhã Kỳ chu môi nhìn anh đang nằm *** mình.
Câu nói của cô khiến anh hơi giật mình, gương mặt thoáng có chút bất ngờ.
Chưa đợi anh kịp phản ứng, cô đã cúi xuống hôn anh.
Nhưng sức cô quá yếu không thể nào tách được miệng anh ra mà đi vào.
Nhã Kỳ cố gắng luồn lách mọi nơi có thể nhưng anh vẫn không mở miệng.
Cô giận dỗi ngồi dậy, nước mắt bắt đầu chảy dài.
- Mở...!mở miệng...!ra.
Cô nấc lên từng tiếng khiến anh cũng xót vô cùng.
Nhưng đối với sự chủ động này của cô anh làm sao có thể bỏ qua được chứ? Thiên Vũ nằm trên giường, nhẹ đưa tay chạm vào eo cô mà cười.
- Nhã Kỳ muốn anh mở...!
Cô chớp lấy cơ hội khi anh đang nói mà cúi xuống hôn anh.
Cái l*** nhỏ của cô không ngừng động đậy bên trong thăm dò.
Những lần trước là anh chủ động, cô không hề biết được cảm giác thâm nhập sâu vào trong anh lại K**h th**h đến như này.
- Ư...!ưm.
Tay anh ghì chặt lấy cô, không cho cô buông ra.
Thiên Vũ trêu đùa với lưỡi nhỏ của cô, luồn lách vào bên trong hút hết mật ngọt trong miệng cô.
Nhã Kỳ hơi khó chịu, cô cần phải buông anh ra để hít thở.
Nhưng chuyện đâu dễ như cô nghĩ.
Thiên Vũ tham lam mà chiếm lấy đôi môi nhỏ của cô hết lần này đến lần khác.
Anh nhẹ cắn lên môi cô rồi để lại một vết đỏ.
Mãi đến vài phút sau anh mới chịu buông ra.
- Đáng ghét...!
Nhã Kỳ phụng phịu ngồi trên bụng anh, khuôn mặt khó chịu mà cau mày chu mỏ.
Thiên Vũ lau đi vết tơ vương trên miệng rồi mỉm cười nhìn cô.
- Vợ...!
Anh đưa tay ra phía sau vuốt nhẹ sống lưng cô.
Nhã Kỳ nhăn mày, cảm giác như cơ thể có một luồng điện chạy qua.
Nhưng nó lại khiến cô cảm thấy thoải mái vô cùng.
Tay anh chuyển dần sang phía trước mà nhẹ nhàng trêu đùa đôi gò *** trước mắt.
Hai đầu nhũ xinh xinh bị anh **** *** đến đỏ ửng.
Thiên Vũ kéo cô xuống rồi lại đưa *** xinh đang đỏ ửng kia vào trong miệng.
- A~ ưm...!Vũ...!muốn anh.
Đừng...!đừng nghịch chỗ đó nữa.
Cô nhẹ rên lên từng tiếng nghe K**h th**h vô cùng.
Lần này thì tiểu Vũ lại biểu tình nhiều hơn.
Anh vòng tay quay eo cô, buông *** ra mà cong miệng cười.
- Em muốn sao? Nhưng anh thật sự là mệt rồi nha.
Hay là chúng ta nghỉ ngơi nhé.
Cô nghe được lời này của anh liền lắc đầu ôm lấy anh như sợ anh sẽ dừng lại thật.
Nhưng cô nào biết là mình đã rơi vào cái bẫy của con sói đang thèm khát cô vô cùng.
Thiên Vũ vuốt nhẹ mái tóc cô rồi ghé sát vào tai.
- Vậy vợ đành phải tự động rồi nha..
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.