"Quần? Cụ nhà anh, chị đây mang váy lấy đâu ra quần mà quên chứ?"
"*** chữ T, em còn chưa mặc vào mà vội vã đi cái gì?"
Hắn vừa nói vừa thản nhiên giơ chiếc *** lên, chiếc *** bắt mắt đung đưa nằm giữa một Ng'n t thon dài của hắn.
"Màu đen kiểu ren rất gợi cảm!"
Hắn cười nhạt chất giọng thâm trầm, tâm đắc khen ngợi, nét mặt hiện rõ sự gian manh, xảo quyệt.
Trái ngược với hắn gương mặt Diệp Uyển trắng bệch, cô khó khăn nuốt nước bọt nhẹ nhàng sờ sờ dưới ௱o^ЛƓ.
Ừ! Cô quên mặc thật.
Lúc nãy xuống giường vơ đồ vào phòng tắm lại không thấy nó đâu, nghĩ bụng ra tìm nhưng do tranh cãi với tên trai bao đáng ૮ɦếƭ kia thì quên béng đi mất.
Diệp Uyển cố gắng giữ điềm tĩnh, nuốt nổi xấu hổ nghiến răng ngẩng mặt lườm hắn, lại thấy đáng thương cho chiếc *** khi ở trong tay hắn!
Hắn thấy cô đứng ૮ɦếƭ trân tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, liền cố tình quơ quơ chiếc *** hỏi tiếp:
"Em không định mặc vào?"
Con mẹ nó! Diệp Uyển thật muốn một đao ɢɨết ૮ɦếƭ gã trai bao vô liêm sỉ này.
Diệp Uyển hằm hằm sải chân bước lại duỗi tay giựt lấy chiếc quần nhét vào túi xách, mặt mày đen hơn nhọ nồi gằn giọng:
"Tiên sư nhà anh! Sao anh không vác luôn cái loa nói cho cả thành phố này biết tôi chưa mặc *** đi."
"..."
"Tại sao R.M.S lại tuyển một tên trai bao không chuyên nghiệp như thế chứ?"
Diệp Uyển tức tối xoay người che mặt lầm bầm đi về hướng toilet!
"Vì tôi mới vào ngành ngày đầu tiên đi làm, em cũng là khách hàng đầu tiên..."
Hắn ở phía sau ung dung đáp, nữa đoạn sau "và cũng là khách hàng duy nhất!" hắn giữ lại trong cổ họng không nói ra.
Diệp Uyển chẳng hơi đâu nghe cứ thế đi một mạch. Mặc xong, lúc bước ra lại thấy hắn, bộ dạng rảnh rang, lười biếng tựa vào bức tường, miệng ngậm ***.
Kỳ thực quá thu hút, quá quyến rũ đi!
Hắn cứ thế chả cần làm gì nhưng lại khiến phụ nữ say mê? Phải chăng là sức hút của trai bao?
Suy nghĩ vừa dứt Diệp Uyển giơ tay tát vào má mình một cái nhẹ! Mê trai quá rồi.
Cô bĩu môi hừ lạnh phớt lờ bỏ đi, nhưng lập tức liền bị hắn nắm tay giữ lại. Hắn dập tắt đầu lửa vứt *** vào thùng rác, ánh mắt sâu lắng thâm thúy nhìn cô khẽ hỏi.
"Mặc vào rồi?"
"Không mặc vào chẳng nhẽ lấy đội đầu anh?"
"Nếu em muốn, tôi không có ý kiến!"
Diệp Uyển đầu hàng, không muốn nhiều lời với hắn! Tên này không những lưu manh mà còn bị bệnh.
"Cô bé, nhớ chỉ khi ở với tôi em mới không cần mặc, còn lại phải giữ mình thật kỹ."
Bạn đang đọc truyện tại website
Novel79 - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
"Vì sao chứ?"
"Bởi vì em rất ngon, sợ nhiều người phạm tội."
Diệp Uyển nhíu mày câm nín, chằm chằm nhìn hắn đang cong môi cười.
"Hai ngày sau gặp lại, vợ yêu."
Dứt lời, hắn đặt lên môi Diệp Uyển một nụ hôn như chuồn chuồn chạm nước. Cô vội vàng đẩy hắn ra, ghét bỏ chùi môi, khinh bỉ đáp:
"Muốn cưới chị? Nằm mơ đi cưng!"
"Có mơ hay không? Hai ngày nữa em sẽ rõ."
Diệp Uyển lạnh nhạt xoay người, cô lấy lại cái thẻ rồi vẫy tạm chiếc taxi rời khỏi. Xe taxi vừa lăn bánh một chiếc xe hơi khác đã nhanh nhảu bám theo.
Bên trong hắn mỉm cười quan sát, xong liền lấy điện thoại gọi cho ai đó rất nhanh đầu dây một giọng nam chuyền tới.
"Nghe người anh em!"
"Đang ở đâu?"
"Gara!"
"Đến R.M.S mở tiệc."
"Hây, lý do?"
"Tôi ρԋá ƚɾιɳԋ thành công!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.