Tại nhà Nam Thiên Kình, Hạ Điềm Nhi đang bướng bỉnh muốn ra khỏi nhà, dù cho quản gia cùng ba mẹ Hạ có cản có khuyên cô cũng một mực muốn ra khỏi nhà.
- Thiếu phu nhân, thiếu gia căn dặn không được để cô ra khỏi nhà. _ Quản gia lên tiếng cố khuyên can.
- Không…Thiên Kình..chú…._ khó khăn nói không thành lời sau đó liền thở dốc, thấy cô khó khăn diễn tả thành lời, quản gia đành gọi hộ vệ đưa cô đi tìm Nam Thiên Kình.
Tại nhà của Hạ Điềm Nhi trước đây:
- Nam Thiên Kình! Anh muốn gì?_ Hạ Thanh Vân sợ hãi hướng mắt nhìn Nam thiên Kình, cô ta đang bị hai hộ vệ của anh giữ lại quỳ gối trước mặt anh. Phía trước là năm tên đàn ông khuôn mặt dữ tợn
- Chẳng phải cô khao khát đàn ông sao? Tôi liền cho cô toại nguyện.._ Nam Thiên Kình ánh mắt rét lạnh hướng Hạ Thanh Vân giọng nói lạnh đến không thể lạnh hơn.
- Ý anh là gì? _ Hạ thanh Vân vùng vẫy sọ hãi lên tiếng phải khán, không thể tin nhìn Nam Thiên Kình.
- Hạ Thanh Vân, cô là em họ với Điềm Nhi, vì sao cô có dã tâm với cô ấy như vậy, còn nữa năm đó là Điềm Nhi cứu tôi, cô cư nhiên lợi dụng lúc cô ấy hôn mê mà hãm hại doãn Mạt Mạt để đổ lỗi cho cô ấy. Cô thật là độc ác._ Nam Thiên Kình lạnh lùng nòi, ánh mắt không thèm liếc nhìn cô ta một cái.
- Haha! Cô ta đáng được như vậy? vì sao cùng là con cháu của HẠ gia, vì sao tôi lại thua thiệt như vậy, còn cô ta muốn gì có cái đó, đay là ông trời giúp tôi có những gì vốn dĩ thuộc về tôi. _ Hạ Thanh Vân cười lớn, trừng mắt nói.
- Hạ Thanh Vân, vậy tôi liền cho cô toại nguyện, chco cô có với những gì mà cô muốn…_ Nam Thiên Kình nói xong, Hạ Thanh Vân liền bị mấy tên đàn ông kia lôi đi.
- Nam Thiên Kình! Mày là tên khốn kiếp, mày muốn làm gì con gái tao? _ Trác Vân Kim tức giận trừng mắt lên tiếng, muốn xông lên nhưng bị hộ vệ của anh ngăn cản.
- Các người đã hãm hại cô ấy như thế nào tôi sẽ làm như vậy với các người, mà là gấp 10…_ Nam thiên Kình ánh mắt rét lạnh.
- Đừng,,,đừng, ba mẹ, cứu con…._ Hạ Thanh Vân kêu lên đau đớn, cố vùng vẫy nhưng vô ít.
- Nam Thiên Kình, mày là xúc sinh, tao liều với mày…_ Hạ Thanh lúc này mới tức giận lên tiếng, nhưng chưa kịp xông lên liền bị hộ vệ đánh ngã.
- Thiên Kình…..! _ Tiếng nói yếu ớt rất nhỏ, tiếng thở gấp của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, bụng đã nhô lên, cô đi đứng còn phải có người dìu, ba mẹ cô và quản gia vì lo lắng cho cô nên mới đi theo, khi đến nơi thấy cảnh này họ cũng hết sức kinh ngạc.
- Điềm Nhi! Sao em lại đến đây…? _ Nam Thiên Kình thay đổi sắc mặt, dịu dành ôn nhu lại lo lắng cho cô, tiến đến ôm cô vào lòng, cẩn thận quan sát cô.
- Thiên Kình, không muốn…đừng…_ Hạ Điềm Nhi cố gắng hết mức để nói hết câu, nói xong thì gần như trút hết hơi thở của mình, cơ thể cũng không trụ nỗi phải nhờ sức của Nam Thiên Kình mới đứng được, Nam Thiên Kình ôm cô đến ghế ngồi, lo lắng hỏi thăm cô.
- Ngoan! Sẽ làm theo ý em, em không cần dọa anh như vậy!_ Nam Thiên Kình dỗ dành cô.
- Chú….con không muốn hận…._ Hạ Điềm Nhi nói xong câu này liền ngất đi trong lòng của Nam thiên Kình, mà Hạ Thanh hết sức kinh ngạc nhìn cô cháu gái mà suốt mấy năm qua ông chưa bao giờ thương yêu và có trách nhiệm như một người chú. Ông đã hối hận mà hối hận bây giờ đã không còn kịp.
- Thanh…._ Hạ Thành Hữu, lúc này mời tiến lại gần Hạ Thanh gọi. Hạ Thanh nhìn anh trai nhìn một câu cũng không thể nói.
- Công ty là mấy năm qua chú cai quản, chú cứ giữ lấy, tôi không cần, hiện tại tôi đã lớn tuổi chỉ muốn ở bên cạnh gia đình tôi và chờ cháu ngoại ra đời, chú hãy sữa đổi._ Hạ Thành Hữu nói xong liền cùng vợ rời đi, mà Hạ Thanh lúc này ôm đầu bật khóc. Ông vì lòng đồ kị và tham lam của mình mà khiến cho ông cùng gia đình mình như thế này, còn có mất đi tình anh em.
Hạ Thanh Vân rất may được Hạ Điềm Nhi đến kịp nên không bị gì, chỉ tổn thương tinh thần và bọ dọa cho ngất đi, cô ta cũng nhận một bài học nhớ đời.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.