Tuyết Đình run sợ nhìn vào cự vật ấy. Nó cách sau lớp quần đùi, có vẻ đang trướng lên. Cô như nguẩy đầu, thoát khỏi bàn tay anh đang nắm tóc mình. Cao Lãnh quỷ dị nhìn cô, đưa tay kéo chiếc quần của mình xuống, cậu trai ấy cứ thể mà vươn lên. Anh thoát khỏi những vướng bận trên cơ thể, ngồi trên ghế bình thản. Tuyết Đình chui ra khỏi gầm bàn, Đứng đối diện với anh. Cô run run mà đưa tay kéo chiếc quần trong mình dần tuột xuống. Đặt 1 chân chống lên hai bên ghế, rồi từ từ đưa chân kia đặt lên nốt. Cơ thể Tuyết Đình vẫn được che chắn đầy đủ. Chỉ có hạ bộ là như vậy. Tất cả cử chỉ, hành động của cô thu trọn vào ánh mắt Cao Lãnh. Như 1 ngọn lửa cháy mạnh, dục vọng của anh đang hừng hực lên. Cô đặt tay mình lên bờ vai rắn chắc của anh. Cúi đầu, đặt xuống môi anh 1 nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thật lưu luyến. Cô bắt đầu ấn gối xuống, chầm chậm mà bao trọn cự vật từng chút một. Mắt cô hơi lim dim, cánh môi được cắn nhẹ, hơi thở dần gấp gáp. Ngồi hẳn xuống người anh chính là lúc hoa nguyệt của cô đang ôm chặt lấy cậu trai ấy. Vì trướng quá nên đưa vào đau cộng với việc luận động mạnh đêm trước khiến cô còn dư âm. Dựa đầu vào vai anh, hai bàn tay nắm chặt vào bờ vai ấy. Cao Lãnh lạnh khốc lên tiếng:
– Kinh tởm
Ngay sau đó, anh nắm tóc cô từ sau, giật mạnh lại. Tuyết Đình đau đớn, nhắm chặt, kêu lên:
– Aaa. Chủ nhân?
Cao Lãnh ẩn người cô ra, đặt thân cô lên bàn làm việc. Rồi lấy đâu mội sợi xích, trói tay cô sang hai bên. Anh đâm mạnh dần. Từng tiếng thúc phạch vang lên. Cô khóc hét:
– Aaa…hức hức….đau
Anh không quan tâm, tiếp tục thú vui là phát tiết lên cơ thể cô. Đáng sợ hơn là trên khuôn mặt anh là nụ cười quỷ dị. Cô khóc cho đến lúc ngất đi, không còn nhận thức được sự việc sau đó.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy, toàn thân là 1 sự nhe nhớp kinh tởm. Như quá sức chịu đựng, cô hét lên 1 tiếng, rồi khóc to lên, thu chặt thân mình lại. Cơ thể xung quanh là vết tím đỏ ghê người, hoa nguyệt vẫn đọng dịch, nó tấy lên như chảy máu. Ngồi đó 1 hồi, cô mới động đậy được chân mình mà lê lết ra phòng. Giờ có lẽ thú thật. Trong toàn bộ ngôi nhà, phòng tắm là nơi cô thấy yên bình, thư thái nhất. Ngồi dực vào thành bồn, cơ thể tần tạ như cái xác khô dưới nước. Nơi đâu cũnh chằng chịt dấu hoan ái. Nước mặt cô rơi, nhưng cũng hoà vào bể nước, đôi mắt nặng trĩu. Cũng như dù có đau đớn đến đâu, nỗi đau ấy cũng tan đi, để lại vô số vết sẹo lòng. Hôm nay cô quyết định sẽ không làm việc nhà. 1 phần vì mệt mỏi 1 phần vì anh đã đi công tác. Cứ để dồn việc đó rồi mai làm. Cô đau lắm, nhưng chả ai biết.
2 ngày sau. Mọi việc trong nhà được Tuyết Đình dọn dẹp đầy đủ. Cô đã tươi tắn hơn, thậm chí cũng không biết bao giờ anh về nên tâm trí rất thoải mái. Tuyết Đình đang ở dưới vườn hoa. Hôm nay cô không mặc đồ hầu mà là 1 bộ váy trắng mỏng. Cô đi trên con đường hoa sau vườn, nhẹ nhàng ngắt mấy nụ bông, rồi tưới nước cho chúng. Mái tóc nâu hạt dẻ xoăn nhẹ thả ra khiến cô trong thật xinh tươi. Tuyết Đinh đang cười, cô đọc 1 quyển sách về ý chí của con người. Bỗng có tiếng cất lên:
– 1 mình trong mấy ngày, 1 mình trong 1 căn dinh thự, 1 mình trong sự thư thái. Rất vui.
Quả táo đang ăn dở thì tuột khỏi tay Tuyết Đình, lăn lóc đi đến chân anh. Cô bàng hoàng quay người lại, ánh mắt vui tươi thay vào là sự sợ hãi, giọng lặc hẳn:
– Chủ….chủ nhân?
Cao Lãnh đi lại gần. Ghé xuống tai cô:
– Lên phòng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.