Mạc Khắc lặng lẽ rời khỏi giường, đốt một nén Thôi Tâm Hương rồi quay lại nhìn Bạch Ân Phàm.
Mấy ngày qua vì sự có mặt của Bạch Thước Giao nên hắn đều ngoan ngoãn ngủ lại phòng riêng, tránh cho vị trưởng bối kia ý kiến gì.
Bất quá, đêm nay đã đến lúc đốt nén hương thứ hai.
Hắn giả vờ vô lý đòi ngủ chung.
Bạch Ân Phàm vẫn là rất cưng chiều hắn, chỉ là không cho phép giở trò dung chạm.
Mạc Khắc nằm lại giường, cầm lấy tay Bạch Ân Phàm khởi động Côn Lôn Kính.
Rất nhanh sau đó, hắn được đưa đến một thôn làng bị đồ sát toàn bộ.
Bạch Ân Phàm một thân huyết y đứng che cho đứa bé gái sau lưng.
Đối diện y là Trác Luân trong y phục đỏ sậm, thần thái lãnh khốc, đang cầm thanh đao nhỏ hai lưỡi, trên đai lưng đeo Không Động Ấn manh nhe ánh sáng.
“Tam lang, tránh ra.” Trác Luân vừa liếm máu trên thanh đao vừa nói, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ ai nhưng ngữ điệu lại vô cùng nhẹ tênh.
Bạch Ân Phàm thì đối lập hoàn toàn, mang theo sự bất lực và mỏi mệt cầu xin:
”Tha cho nó.
Chàng đã Gi*t sạch cả thôn này rồi lẽ nào còn chưa đủ?”
Trác Luân hướng mắt lên nhìn y, cười một cái quỷ dị: “Bọn họ ૮ɦếƭ là vì ngươi.
Ta đã nói nếu như ngươi không đi cùng ta, mỗi ngày ta sẽ đồ sát một thôn.
Ngươi muốn bảo vệ chúng sinh? Được thôi.
Ta Gi*t sạch chúng sinh để ngươi không cần phải bảo vệ ai nữa.
Như vậy giữa chúng ta cũng không còn khoảng cách.”
Trác Luân phóng thanh đao tới.
Bạch Ân Phàm nhanh chóng dùng trường kiếm đánh bật nó đi, thế nhưng một lưỡi bỗng tách ra đâm xuyên qua tim bé gái rồi bay trở lại thanh đao gắn vào vị trí cũ.
Trác Luân thu hồi đao, mặt lạnh không chút máu: “Cứu nhân độ thế? Ngươi cứu được bao nhiêu, lại độ được bao nhiêu?”
Bạch Ân Phàm lảo đảo chống mũi kiếm xuống đất.
Người cuối cùng của thôn này cũng ૮ɦếƭ rồi.
Y buông kiếm, bất ngờ tiến gần Trác Luân, cầm lấy tay Trác Luân đặt thanh đao lên cổ mình, giận dữ nói: “Ta cả đời cũng sẽ không đi theo chàng.
Chàng Gi*t ta đi.
Dù gì đối với chàng, Gi*t một người nghịch lại ý chàng không có gì là khó cả.
Hay là…chàng không dám Gi*t ta?”
“Tam lang, ngươi…”
Bạch Ân Phàm tiếp tục thách thức: “Thật sự không dám Gi*t ta sao? Vì ta là người chàng yêu sao? Thế còn đám người kia? Chàng không yêu họ liền muốn Gi*t là Gi*t, không hề nghĩ đến cảm nhận của họ, cũng không cho họ cơ hội nào được sống.
Tính mạng của bọn họ rẻ mạt như vậy trong mắt chàng?”
Trác Luân rút tay lại: “Bọn họ chẳng là gì trong mắt ta, ta sao lại phải quan tâm bọn họ sống hay ૮ɦếƭ?”
“Vậy chàng rất quan tâm ta sống hay ૮ɦếƭ sao? Nếu chàng còn đồ sát những thôn dân vô tội này nữa, ta liền dùng Côn Lôn Kính tự sát trước mặt chàng.”
“Tam lang, ngươi muốn uy hiếp ta?” Trác Luân nghiến răng hỏi.
Bạch Ân Phàm điên loạn quát lên: “Là chàng uy hiếp ta trước.
Ta nói cho chàng biết.
Mạng ta chỉ có một mà thôi.
Chàng dồn ta vào đường cùng thì cả tính mạng này ta cũng không cần nữa.”
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi, đưa Mạc Khắc đến rừng trúc bên ngoài Tàng Hải.
Bạch Ân Phàm đứng quay lưng với Trác Luân, còn Trác Luân cách đó không xa, nửa như muốn tiến lên, nửa lại chần chừ dừng bước.
“Ngày mai sẽ là trận chiến cuối cùng giữa ta và Cửu Trùng Thiên.”
Bạch Ân Phàm không phản ứng.
Trác Luân tâm tình rối loạn hỏi: “Ngươi không có gì để nói với ta sao?”
“Chàng muốn ta phải nói gì với chàng?”
“Tam lang, những kẻ thế tục kia yêu nhau chẳng phải đều hy sinh tất cả cho người mình yêu hay sao? Ta không cần ngươi phải hy sinh gì cả, chỉ muốn chúng ta ở bên nhau, lại khó với ngươi đến thế sao? Ngươi không thể nhắm mắt làm ngơ, bỏ mặc suy nghĩ của những người khác chỉ để ủng hộ ta thôi sao?”
“Ta không làm được.” Bạch Ân Phàm run run, cay đắng nói ra từng chữ.
“Chàng muốn ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Ta thực sự không làm được.
Chàng dùng máu người luyện công, cho dù là đứa trẻ cũng không buông tha.
Chàng nói tất cả là vì báo thù cho phụ mẫu.
Phụ mẫu chàng đã không còn nữa, cho dù có diệt sạch Cửu Trùng Thiên thì thế nào? Họ sẽ sống lại sao? Họ có muốn con trai duy nhất của họ phải trở thành ác quỷ như thế này không?”
“Bởi vì họ không thể sống lại, cho nên ta càng phải thay họ báo thù.
Nỗi đau khi bị người khác ςướק đi một gia đình hạnh phúc mà lẽ ra ta vốn phải có, nhưng lại không thể gục ngã, phải kiên cường sống từng ngày và luôn tự nhắc nhở mình trở nên cường mạnh hơn, ngươi đã từng trải qua chưa? Ta biết trong lòng ngươi chỉ muốn giữ lại một Tiểu Mặc thiên chân vô tà của năm nào.
Nhưng để ta nói cho ngươi biết.
Vốn là ngay từ đầu, ta đã không giống như ngươi nghĩ.
Ta đối tốt với một mình ngươi không có nghĩa là ta đối tốt với cả thiên hạ này.”
“Phải, ta thừa nhận, đều là do ta ảo tưởng.
Ta nghĩ mình tu thành thần rồi thì có thể tìm lại chàng, có thể bảo vệ chàng, chúng ta lại có thể giống như xưa, sống một cuộc đời bình dị đạm bạc.
Thế nhưng ta đã lầm.
Ta chỉ đang muôi một ảo tưởng không bao giờ thành thật được.
Chàng đi đi.”
Bạch Ân Phàm rời đi.
Mạc Khắc nhìn thân ảnh gầy guộc của Bạch Ân Phàm mà xót xa thay.
Sư tôn hắn không dám quay mặt đối diện với Trác Luân thì có lẽ nào là đang âm thầm rơi lệ?
“Tam lang,” Trác Luân bỗng gọi theo: “Nếu ngày mai ta còn sống quay lại…” Y dừng lại, lời ở cửa miệng không hiểu vì nguyên nhân gì mà nuốt ngược vào trong, sau đó thở dài quay bước.
Một Thiên Ma bá đạo ngang tàng lại cũng có lúc không dám nói ra lời trong lòng, Mạc Khắc tự hỏi có phải y hối hận không? Hoặc là y muốn nói, chỉ cần còn sống quay lại, liền đáp ứng nguyện vọng kia của sư tôn hắn? Cùng sư tôn hắn một đời ẩn cư?
Cảnh tượng lại thay đổi.
Lần này chỉ thấy Trác Luân ở trong một trận pháp đang khởi động, bốn bề bị băng lửa thay phiên tấn công, sức lực cạn kiệt thổ huyết trầm trọng.
Y cười lớn dùng kình lực nói vọng ra bên ngoài: “Đường đường là những kẻ đắc đạo ngàn năm, tự xưng thần thánh cứu độ bốn phương, lại phải dùng đến một ma trận thượng cổ để trấn áp bản tọa, Ngũ Thần các ngươi đúng là hèn hạ vô sỉ.
Hôm nay dù bản tọa có thua, cũng là thua dưới cổ trận này chứ không phải là trong tay các ngươi.”
Từ trong tiếng gió rít chói tai truyền đến âm thanh đáp trả của một trong Ngũ Thần: “Trác Luân, hôm nay chính là ngày ૮ɦếƭ của ngươi, còn sức để ngông cuồng nhiều lời sao?”
“Trong tam giới này, người Gi*t được bản tọa chỉ có thể là bản tọa.
Bản tọa thà tự bạo cũng không để cho các ngươi được đắc ý.
Trăm năm sau, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Trác Luân ngưng tụ thần lực tự bạo, ý thức của y đọng lại thành giọt máu cùng Không Động Ấn phá vỡ trận pháp để bay vọt ra ngoài.
Đúng lúc này, có một giọng nói mơ hồ vang lên.
Mạc Khắc chưa kịp nghe rõ là gì thì đã bị Côn Lôn Kính kéo ra ngoài.
Mạc Khắc giật mình kinh sợ.
Bạch Ân Phàm đã tỉnh dậy, đang rút lại Côn Lôn Kính từ tay hắn.
Y nhìn nén Thôi Tâm Hương vẫn chưa cháy hết trên bàn, con ngươi sậm đi, không tức giận nhưng rõ ràng biểu cảm rất tăm tối.
“Thôi Tâm Hương của Hi Hà? Các ngươi gặp qua lúc nào?”
“Không lâu trước khi Hi Hà thượng thần qua đời, ngài ấy đã tặng ta ba nén hương này.”
Bạch Ân Phàm cười gằn: “Đệ tử tốt! Lớn rồi thì liền có nhiều chuyện giấu giếm ta.”
Mạc Khắc không nhịn được nữa, dù sao cũng bị phát giác rồi nên hắn bạo gan nói luôn: “Tam lang, kẻ giấu giếm ta nhiều nhất chính là người.
Người cái gì cũng không muốn cho ta biết.
Đã thế, ta chỉ có thể dùng cách của chính mình tìm ra đáp án.”
“Đều vì tốt cho ngươi.”
“Nhưng người không phải ta, làm sao biết điều gì mới thực là tốt cho ta?”
Bạch Ân Phàm cứng miệng, chợt im lặng không nói tiếng nào.
Mạc Khắc nắm lấy tay y, xuống giọng cầu tình: “Tam lang, ít nhất hãy cho ta biết ta là ai.
Ta không muốn mơ mơ hồ hồ mà sống theo những gì người khác sắp đặt, trong khi chính mình lại lạc lối.”
“Ta không hiểu.
Quá khứ kia quan trọng đến vậy chăng? Ngươi không thể sống là ngươi của hiện tại thôi sao?”
Đôi mắt của Mạc Khắc đỏ ngầu lên, sâu hút như đáy vực hỏi lại y: “Vậy người thì sao? Người có thể thích ta vì chính ta của hiện tại không? Hay là trong lòng người, ta cũng chỉ là một bình bóng của quá khứ?”
Bạch Ân Phàm rối bời cắn chặt môi dưới lại.
Từ đêm đó trở đi, Bạch Ân Phàm và Mạc Khắc không nói chuyện với nhau, mỗi ngày đều im im lìm lìm đi ra đi vào, nhìn nhau, rồi lại im im lìm lìm lướt qua.
Bạch Thước Giao cảm nhận được sự căng thẳng giữa họ nhưng không xen vào.
Khi y đang nhắm mắt ngâm mình bên suối thì Bạch Ân Phàm tới, rất không khách sáo ngồi xuống trên tảng đá thở dài.
Bạch Thước Giao xem Bạch Ân Phàm như không khí, tiếp tục ngâm mình.
Bạch Ân Phàm đá nước về phía y buộc y phải mở mắt ra: “Ngươi lại muốn sao đây?”
“Ca!”
Bạch Thước Giao mặt đen như than: “Gọi thân mật vậy là muốn gì?”
“Ngươi đi an ủi Mạc Khắc giùm ta được không? Ta biết y đang khó chịu.”
Bạch Thước Giao nực cười: “Ngươi là sư tôn của hắn thì tự ngươi đi quản hắn, liên can gì ta?”
“Nếu ta xuống nước trước, tức là ta phải giúp y khôi phục trí nhớ.
Ta sợ một khi khôi phục trí nhớ rồi thì sẽ không giữ được y nữa.”
Bạch Thước Giao bơi đến gần bờ gom lấy y phục mặc vào rồi nói: “Hắn trưởng thành rồi, không còn là đứa trẻ mà ngươi kiểm soát được nữa.
Ngươi không để hắn biết, hắn cũng sẽ tìm đủ mọi cách để biết.
Hà tất phải làm khó nhau như vậy? Người muốn đi trước sau cũng sẽ đi, không thể giữ lại được.
Đừng tự lừa mình dối người nữa.
Ngươi toại nguyện cho hắn đi.”
Bạch Ân Phàm rũ mắt xuống: “Yêu một người không phải nên xem việc bảo vệ y là quan trọng hơn hết sao?”
Bạch Thước Giao lắc đầu: “Yêu một người thì nên thành toàn cho tâm nguyện của hắn.
Hắn cũng không phải muốn hủy thiên diệt địa gì, chỉ là muốn tìm lại bản thân.
Ngươi có thể, tại sao lại không giúp hắn?”
Bạch Ân Phàm ngẩng mặt nhìn Bạch Thước Giao, chợt cười buồn: “Là vậy sao?”.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.