Trong căn phòng tràn đầy hương vị ái mụi, hai Thân thể *** cuốn lấy nhau không rời. Điềm Điềm mỏi đến mức run cả chân. Tử Phong luyến tiếc rút ra khỏi cơ thể cô. Bàn tay to lớn nắm trọn hai cổ chân Điềm Điềm khép lại. Một phát lật úp cô nằm sấp xuống giường.
- Anh...anh định cứ như thế mà vào sao?
Không kịp để Điềm Điềm định hình, từ sau ௱ô** đã ngay sau đó liền có cảm giác như bị kéo căng ra hai bên. Tử Phong thật sự *** từ phía sau. Ở tư thế này càng giúp anh xâm nhập vào sâu hơn, anh đẩy một lượt đến ***.
Tử Phong luồng tay từ phía sau ôm lấy hai đồi núi non mềm của cô. Phía dưới luân động, phía trên nắn P0'p, Chiếc lưới thô ráp cũng không buông tha cho vành tai nhỏ của cô. Điềm Điềm bị tấn công dồn dập, liền lên tiếng cầu xin.
- Dừng lại...nhanh quá, em chịu không nổi...huhu.
Điềm Điềm cảm thấy cứ như thế này thì cơ thể mình sẽ nứt làm hai mất. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, lần đầu được nếm trải hương vị phụ nữ. Không biết kiềm chế lực đạo ra vào, chiếc gậy không ngừng nghỉ khuấy động cơ thể mèo nhỏ. Điềm Điềm bị anh phất lờ lời nói, đã ấm ức, khóc lớn lên.
- Anh không thương em...anh quá đáng lắm...hức.
Tử Phong bị lời nói oán trách của cô gái nhỏ kéo về thực tại. Vội tìm đôi môi đang mếu máo của Điềm Điềm, không ngừng ʍúŧ lấy như dỗ dành. Nhưng bên dưới vẫn không hề ngừng lại, chỉ là giảm tốc độ ra vào chậm hơn mà thôi.
- Sao anh lại không thương Điềm Điềm được chứ.
- Vậy anh dừng lại đi, em mệt lắm...hic.
Điềm Điềm nấc lên từng đợt. Tử Phong thấy cô mệt cũng rất thương xót. Nhưng chỉ mới có gần một tiếng vẫn chưa đủ đối với người đàn ông này.
- Một chút nữa nha. Sẽ sớm xong thôi Điềm! Ngoan, anh dừng vài phút cho em nghỉ ngơi có được không.?
- Dạ.
Tử Phong cố gắng nén xuống ***, nói cho cô vài phút vậy mà thời gian mới trôi qua có một phút thì anh lại tiếp tục nhấp hông. Anh làm chậm nhưng lại rất sâu. Mỗi lần đánh tới thì phần *** của anh va chạm với cặp mong no đủ của cô tạo ra tiếng \' bạch bạch \' vô cùng xấu hổ.
Phía dưới bị căng đầy, hơi khó chịu vì kích thước của anh quá khổ so với cô. Phần *** của Điềm Điềm cũng bị gồ lên thấy rõ. Điềm Điềm ngây thơ nghĩ cho Tử Phong, tội nghiệp anh khi đến tuổi ba mươi ba mới được ăn trái cấm. Thôi thì ráng một lúc nữa vì anh vậy.!
Không, cô hối hận rồi!
\' Một chút nữa \' của anh là đến tận hơn một tiếng sau mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Bây giờ đã là mười hai giờ đêm. Điềm Điềm mỗi lần lim dim muốn ngủ lại bị anh đỉnh đến thật mạnh. Vì thế dù hai mí mắt đã đánh cằm cặp vào nhau nhưng cô không thể ngủ được.
௱ô** cô bị anh nhấc lên cao, tạo thành một tư thế mới. Thứ cứng rắn của anh bây giờ ra vào rất dễ dàng, trơn trượt. Tử Phong siết chặt lấy vong eo nhỏ nhắn của cô, điên cuồng di động hông lao về trước. Điềm Điềm quá mệt mỏi chỉ đành há miệng thở dốc.
Bên trong cơ thể mèo nhỏ thật sự rất ấm áp, anh chỉ muốn được ngâm ở trong đây mãi thôi. Mỗi lần anh rút ra lại có thứ gì đó lưu luyến mong anh trở về. Như thế thì sao anh nở dừng lại đây? Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
- Oa...em ghét anh. Anh gạt em...huhu.
Điềm Điềm không thể chịu được nữa, phải dùng cách này để mong anh có thể ngừng lại. Tay chân cô đều mềm nhũn cả rồi, mệt mỏi, khó chịu lắm. Sức anh khỏe như trâu, còn cô thì liễu yếu đào tơ thì sao mà chịu nổi đây. Không làm vậy chắc đến sáng mai anh mới chịu buông tha cho cô quá!
Tử Phong vẫn chưa đù thỏa mãn, nhưng vì Điềm Điềm anh đành ngầm ngùi. Anh tách ௱ô** cô ra, mạnh mẽ chạy nước rút. Ôm cô vào trong vòng tay, không ngừng cắn nhẹ vào tấm lưng mảnh khảnh của cô. Lúc này có thể nói cơ thể Điềm Điềm không có nơi nào là không có dấu vết ***. Không phải dấu hôn thì cũng là dấu cắn do anh dày công tạo ra.
- Chậm chậm thôi...đừng, ngừng lại đi mà.
Tiếng nỉ non, van nài của cô càng K**h th**h *** của anh. Mồ hôi từ hai thân thể tiết ra như để đánh bóng làn da của hai người. Cuối cùng thì mười phút sau tiếng gầm nhẹ từ trong cổ họng của anh cũng phát ra. Hai tay nắm chặt vào eo của Điềm Điềm, nơi ấy không ngừng co rút, mãnh liệt bắn hết hết vào cơ thể mèo nhỏ. Cô hết lên một tiếng chói tai.
Điềm Điềm biết được lúc này đã được nghỉ ngơi, cô vô lực ngã xuống giường. Tử Phong vùi mặt vào lưng cô, tận hưởng dư vị sau khi cao trào. Thứ đấy của anh vẫn còn vùi chôn vào nơi đấy.
Sợ sẽ tiếp tục cứng lên một lần nữa, anh dứt khoát rút ra khỏi cơ thể Điềm Điềm. Cô rùng mình một lát, sau đó nhắm mắt đi ngủ mặc kệ bên dưới cô đang rất nhày nhụa.
Anh nhích đến ôm cô vào lòng, không chừa một khe hở. Dịu dàng vỗ vào lưng khiến cô thoải mái được đôi chút. Nhìn bảo bối vì mình mà kiệt sức, anh không ngừng tự trách bản thân.
- Đi tắm nào.
Tử Phong ôm cô vào nhà tắm. Không biết anh làm gì trong đấy mà tận ba mươi phút sau mới bế cô ra ngoài. Điềm Điềm trong suốt quá trình đó đều không hề mở mắt, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm. Thấy thì cũng đã thấy, ăn thì cũng đã ăn. Còn ngại ngùng cái gì nữa. Tử Phong đặt cô trên sô pha. Đến tủ lấy một chiếc gra giường mới thay vào. Chiếc gra giường dính máu kia thì cẩn thận gấp gọn, cất vào trong tủ. Hành động của anh hơi Biến th' nhưng anh chỉ muốn lưu những thứ thuộc về cô gái của anh thôi mà!
Bế Điềm Điềm đặt lên giường, đến hộc tủ lấy ra một hộp thuốc mỡ. Anh tách hai bắp đù* cô ra, không khỏi xót xa.
- Mày đúng là cầm thú mà Tử Phong. Nhìn đi, nơi ấy của Điềm Điềm sưng lên cả rồi.
Tử Phong tự chửi mình. Anh lấy một ít thuốc mỡ ra ngón tay, nhẹ nhàng thoa lên những cánh hoa sưng húp của cô. Còn thổi nhẹ vào nơi đó, khiến đù* Điềm Điềm hơi run, cô \' Ưm \' lên một tiếng kháng nghị.
Sau khi xong việc, anh không mặc quần áo mà leo lên giường ôm cô vào lòng. Da thịt tiếp xúc, sưởi ấm cho nhau. Ngắm nhìn khuôn mặt non nớt, ửng đó của Điềm Điềm một chút rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.