Mấy ngày qua, mọi hoạt động của Tử Phong đã trở lại theo quỹ đạo của nó. Công việc chất đống, khiến anh không thể ở nhà mãi với Điềm Điềm nữa.
Buổi sáng đến công ty, chiều muộn lại ghé qua Dali xem xét tình hình vận chuyển của các lô hàng. Chỉ có thời gian rãnh vào buổi tối để được ở bên cạnh cô.
Điềm Điềm cũng hiểu chuyện, biết anh bận trăm công nghìn việc, cũng không đòi hỏi gì. Ở nhà ngoan ngoãn đợi anh về. Dù bận bịu là thế, nhưng thỉnh thoảng trong ngày, Tử Phong vẫn hay gọi điện thoại trò chuyện với cô.
Điềm Điềm cảm thấy mình càng ngày càng thích người đàn ông này rồi.
Hôm nay là cuối tuần, Tử Phong không đến công ty. Anh dành cả ngày hôm nay ở bên cạnh cô.
- Chú, em muốn đi chơi. Có được không? Quanh quẩn trong nhà chán quá. Hic
Điềm Điềm mở to đôi mắt long lanh, chờ đợi câu trả lời của anh.
- Đi đâu?
Vừa nói, hắn vừa đưa tay bẹo má Điềm Điềm. Hắn nghiện hai cặp má bánh bao này ૮ɦếƭ đi được.
- Đi siêu thị, công viên, xem phim...bla bla.
Điềm Điềm ríu rít nói ra những nơi mà mình muốn đi. Kể nhiều đến mức không đếm xuể.
Chỉ toàn là những nơi đông đúc, nhộn nhịp. Tử Phong lại không thích ồn áo. Nhưng sự mong chờ, rạo rực của mèo nhỏ trước mắt làm anh không nỡ từ chôi.
- Được, theo ý em. Thay đồ rồi chúng ta cùng đi.
Điềm Điềm vui sướng, bước nhanh lên phòng thay đồ. Trong lúc đi còn đánh chân sáo, hát hò. Tử Phong nhìn theo bóng lưng của cô trong lòng cũng vui lay.
Anh ngồi dưới nhà, nhăm nhi ngon lành tách trà đào mà Điềm Điềm uống dở ban nãy.
Linh Chi đứng quét dọn gần đấy, thấy được cảnh này. Liền tiến đến gần, e ngại nói.
- Ông chủ, để Linh Chi pha cho người tách khác. Sao ông chủ lại uống đồ thừa của của cô ấy.
- Không cần.
Đúng là uống đồ thừa của vợ là ngon nhất!
Tử Phong chẳng thèm liếc nhìn cô ta một cái. Chỉ chăm chăm nhìn lên phía dãy lầu, chờ đợi bóng dáng của mèo nhỏ bước xuống.
Linh Chi cảm thấy mình bị quê, tức tối rời đi. Trong lòng thằm mắng chửi Điềm Điềm.
Cô ta có gì hơn tôi chứ? Sao anh không chịu nhìn thôi thử một lần.
[...]
Trên này, Điềm Điềm chọn một chiếc váy babydoll hai dây giấu quần màu trắng, để lộ đôi chân thon dài, trắng trẻo. Tóc được cô thắt thành hai bím sam gọn gàng, vừa trẻ trung, vừa năng động.
Không cần tô son, không cần đánh phấn vẫn khiến cô gái nhỏ đẹp rạng ngời. Xong xui, Điềm Điềm lại hí ha hí hửng chạy xuống nhà. Không những gọi tên anh.
Bạn đang đọc truyện tại
Thích Truyện. VN, web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
- Phong...chú mình đi thôi.
Tử Phong như bị hút hồn khi nhìn thấy cô gái nhỏ, Điềm Điềm chạy đến trước mặt anh, còn xoay người vài vòng, hỏi.
- Chú thấy em có đẹp không?
Anh từ ghế đứng lên, nhìn họ như một đôi đũa lệch, Điềm Điềm dù sở hữu chiều cao cũng được xem là chuẩn của phụ nữ nhưng chỉ đứng tới ngang ng của Tử Phong. Anh cưng chiều xoa cái đầu nhỏ, dịu dàng đáp.
- Em đẹp nhất.
Điềm Điềm được hắn xoa đầu, nhưng cảm thấy không vui. Hai má phụng phịu, ngẩn đầu lên nhìn hắn, nói.
- Chú đừng xoa đầu em nữa, xù tóc em rồi nè.
- Được rồi, đi thôi.
Tử Phong nhếch miệng cười, rồi giang cánh tay ôm ngang eo Điềm Điềm bước đi, bên ngoài sân biệt thự. Một chiếc G63 màu trắng sang trọng đang đậu sẵn ở đấy.
Điềm Điềm ngồi trên xe, không ngừng ngắm nhìn cảnh vật ngoài kia. Còn tò mò hỏi anh đủ điều. Thế mà Tử Phong lại rất kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi mà cô đặt ra.
Ánh mắt luôn dán vào mèo nhỏ trước mắt. Một giây cũng không rời.
Chiếc xe chạy thong dong trên đường, chẳng mấy chóc đã dừng trước cửa trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Trung tâm thương mại Bob thuộc sở hữu của Zill, Nhìn hắn cà rỡn như vậy thôi, chứ Zill cũng được coi là một con rồng kinh tế ở nơi này.
Tử Phong đến đây đúng lúc Zill đang đi khảo sát nơi này. Nhận được thông báo anh đến, hắn liền nồng nhiệt ra tiếp đón.
- Chà, hôm nay trời mưa hay sao mà bạn tôi có hứng thú đến đây mua sắm vậy?
Tử Phong: "..." Đúng là không nghiêm túc được quá ba giây.
Tử Phong không đáp lại hắn, mà đi sang bên kia mở cửa xe cho Điềm Điềm. Cô bước ra đều thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba người.
- Đây là bạn của tôi.
Tử Phong giới thiệu hắn với Điềm Điềm, cô cũng lịch sự chào hỏi.
- Chào...chào anh.
Tử Phong: "..." Tại sao Zill là \' Anh \'? hắn lại là \' Chú \'?
Zill nắm lấy một tay của Điềm Điềm, chuẩn bị đưa lên môi hôn nhẹ, Zill định chào hỏi kiểu pháp mà hắn vẫn thường dùng với các cô gái.
Chưa kịp hành động, Tử Phong đã dựt bàn tay của Điềm Điềm lại. Còn tặng cho hắn một ánh mắt viên đạn. Như muốn nói:- Điềm Điềm chỉ là của tôi, chỉ có tôi mới được hôn Điềm Điềm.
Zill được tặng cho ánh mắt nồng nhiệt ấy, không rét mà run. Điều chỉnh lại bộ dạng nghiêm túc, trịnh trọng lên tiếng.
- Chào em, rất vui khi được làm quen với em. Nơi đây thuộc sở hữu của anh, Điềm Điềm cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Anh còn có việc, phải đi trước.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.