Đi Macao về là tới lúc đám cưới của họ diễn ra, vì là gia tộc lớn nên mời rất nhiều khách. Cuộc sống của hai vợ chồng qua bao nhiêu năm thì vẫn giống vợ chồng son.
Hai năm sau__________
Buổi tối, Gia Hân từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh, cô mới phát hiện mình đã về nhà, cô hơi nâng người lên, liếc nhìn xung quanh, hóa ra là phòng của cô và Long Đằng.
Cô ngồi dậy, đi dép vào rồi đi xuống lầu, liền nhìn thấy anb đang lúi húi trong phong bếp không biết đang làm gì. Cô chậm rãi đi xuống cầu thang, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn rõ anh đang đeo tạp dề. Anh làm gì không biết nữa.
"Anh đang làm gì vậy?” cô tò mò ngó vào.
Anh nghe tiếng cô, vội bỏ cái muôi trong tay xuống, xoay lại nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng rồi lại vội vàng bước về phía cô, ôm lấy cô, khẽ hít hương thơm trên người cô.
"Vợ à, em đã dậy rồi. Anh đang đun canh cho em, lát nữa là dùng được.” Giọng anh hết sức dịu dàng, ẩn trong đó là cưng chiều cùng yêu thương. Anh thực sự là yêu cô gái này ૮ɦếƭ mất.
Cô hít hà mùi thơm trên người anh, nước mắt không nhịn được lại trào ra. Thật là không tốt, từ đâu mà lại nhiều nước mắt như vậy chứ, trước kia cô cũng đâu phải một “con ma” khóc nhè.
Anb cảm thấy cô gái nhỏ trong ng như đang nức nở. Anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nâng cằm cô lên, nhìn hốc mắt đã hồng hồng, hai hàng nước mắt đang chảy dài trên mặt.
"Sao vậy, lại khóc nữa rồi? Em bao nhiêu tuổi rồi, sao lại thích khóc như vậy chứ?” anh duỗi ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt cô, giọng nói tràn ngập cưng chiều.
Cô kìm nén tiếng khóc, hít hít mũi, sau đó nũng nịu nói: “Người ta cảm động không được sao? Mấy khi Long thiếu tự mình xuống bếp chứ.”
Lời này nghe vào tai, thế nào lại có chút mùi vị như đang châm chọc. Long Đằng ôm lấy cô, đi về hướng ghế salon, nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống, cầm tấm thảm mỏng đắp cho cô, vuốt ve đầu cô: “Ngoan, chờ một chút, anh đi lấy canh cho em uống. Nhé?”
Cô nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, phía trước lại còn đang đeo tạp dề, nhìn thật là…quái dị. Cô không nhịn nổi mà cười ra tiếng, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nhìn người đàn ông mạnh mẽ không ai sánh được này, lúc này lại đang đeo tạp dề, ở trong bếp nấu canh cho cô. Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Long Đằng nhìn cô cười, không kìm chế được liền hôn xuống.
"Ưmh" cô nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, đôi mắt to vô tội chớp chớp. Anh nhìn vẻ mặt cô, một cỗ lửa dục trong người như muốn bốc cháy. Cô gái này, thật là… không biết rằng ánh mắt như vậy càng K**h th**h đàn ông sao?
Anh buông cô ra, hít sâu một hơi, nhìn cái miệng nhỏ đã hơi đỏ lên, cố gắng trấn định lại, lại cúi xuống múc một muỗng thổi thổi rồi đưa tới bên miệng cô.
Lần này cô ngoan ngoãn uống, nhìn anh ân cần múc từng muỗng cho mình, trong lòng cô trào dâng cảm giác hạnh phúc cùng ấm áp.
Uống xong, cô khẽ xoa xoa bụng mình, hình như lại lớn thêm một chút, hiện tại cô mang thai 9 tháng rồi. Anh nhìn cô, lại không kìm được nâng mặt cô lên, hôn xuống.
Cô sửng sốt, đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, ngượng ngùng: “Làm gì vậy? Anh không ngại bẩn sao?”
Anh nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, trêu đùa: “Không chê.”
Bạn đang đọc truyện tại Novel79.Com, web đọc truyệt tốt nhất trên trình duyệt Chrome và Safari"Ghét." Cô đánh nhẹ vào ng anh, dịu dàng nói.
Anh thừa dịp nắm lấy tay cô, đặt bên môi khẽ hôn, đôi mắt thâm tình cũng nhìn chăm chú vào cô đang thẹn thùng, lửa nóng vừa bị áp chế lại như sắp bùng lên.
Đôi mắt thâm tình trở nên u ám, tràn dầy lửa dục, cổ họng khô khốc, thanh âm cũng khàn khàn, như bị ** cắn nuốt.
"Vợ à, em no rồi, có phải là nên giúp anh chút không?” anh khẽ ôm lấy cô, cô nằm trong ng anh, dĩ nhiên là hiểu ý anh, khuôn mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy tới nơi.
"Anh, anh tự vào bếp mà ăn đi, không phải là vẫn còn hay sao?” cô ngượng ngùng, biết rõ ý anh nhưng vẫn cố tình vặn vẹo không hiểu.
Anh con ngươi nguy hiểm hơi nhíu lại, nâng cằm cô lên đã thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô. Máu nóng trong người như sôi trào, yết hầu lên xuống, giọng nói khàn khàn đầy mị hoặc vang lên bên tai cô.
"Những thứ kia căn bản là không thỏa mãn được anh, vật nhỏ, em biết anh muốn gì mà.” Nói xong đôi môi mỏng cũng trùm lên môi cô.
"Ưmh" cô buộc phải thừa nhận nụ hôn bá đạo của anh, lại chậm rãi mà cả người như nhũn ra, bắt đầu đáp lại anh, đưa ra đầu lưỡi mềm mại, quấn quanh Cái l*** ấm áp của anh, nhất thời, vẻ tức giận vừa rồi lại biến thành mập mờ.
Hô hấp cũng trở nên nóng rực cô cảm thấy như mình sắp hỏng mất, cảm giác trống rỗng trong thân thể càng lúc càng mãnh liệt.
"Ưmh, ông xã" cô nhẹ giọng kêu.
Anh bị giọng nói mềm mại của cô làm cho muốn phun máu, ôm lấy cô đi tới một gian phòng cho khách ở tầng một, hiện tại không có thời gian lên lầu. e Anh muốn lập tức, đánh nhanh thắng nhanh.
Anh đặt cô nằm trên giường lớn, đôi môi mỏng rời khỏi môi cô, ánh nhìn dịu dàng. Anh hổn hển nhìn cô gái đã nhũn ra *** mình, anh biết cô cũng muốn nhưng vẫn hỏi.
"Gia Hân có thể không?” giọng nói cũng vì anh khàn khàn nên nghe ra vô cùng khổ sở, ẩn nhẫn.
Cô cảm giác như mình cũng sắp bốc cháy rồi. Một thời gian dài không ***, giờ phút này cô cũng thấy trống rỗng rất khó chịu, cô mở đôi mắt tràn ngập sương mù, giọng nói cũng hổn hển.
"Ừ, ông xã, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút là được rồi.” cô cũng sắp điên rồi, hiện tại cô chỉ muốn được anh lấp đầy.
Anh nghe cô nói, cũng không thể bình tĩnh nổi nữa, dịu dàng *** áo của cô, nâng hai chân cô lên, dịu dàng tiến vào.
"Ừ"
"A" Giây phút hai người kết hợp, cả hai đều phát ra âm thanh thỏa mãn.
Cảm giác hư không trống rỗng trong cô lập tức được lấp đầy.
Đã bao lâu không tiến vào nơi tốt đẹp kia, cảm giác khít khao ôm chặt lấy suýt chút nữa khiến anh phun máu. Thật thoải mái, bên trong thật chặt, bao bọc lấy anh, khiến anh như sôi trào.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.