“Bố tôi là chủ tịch, mẹ tôi là phu nhân, hơn hết tôi còn hơn anh ở cái nhan sắc. Đủ chưa?”
Người bên kia còn chưa kịp trả lời đã bị Dương Vĩ ấn end, sau đó tắt nguồn máy để lên bàn, bộ dáng vô cùng cau có.
Hạ Phương thấy được bộ dạng này của anh, trong lòng cảm thấy rất thú vị nha, tự dưng muốn trêu anh một chút.
Cô giả vờ nhăn mày, sau đó với tay định lấy lại điện thoại, miệng càu nhàu:
“Sao anh lại giật điện thoại của em chứ, em còn chưa kịp trả lời anh ấy nữa!”
Vậy mà tay còn chưa kịp chạm vào điện thoại đã bị tay của anh chặn lại, sau đó thuận thế đè cô xuống sofa, gương mặt rất rất không vui, môi mỏng mím chặt kìm nén cơn giận. Mà trong lúc đè cô xuống vô tình chạm vào điều khiển, bộ phim trên TV tiếp tục chiếu, nhưng hai người nào còn tâm trạng xem phim.
Cô nén cười, ngón tay miết nhẹ lên bờ môi mím chặt kia, giọng nói nhẹ tựa lông:
“Anh ghen sao?”
Dương Vĩ nhìn thẳng vào mắt cô, trong lòng có rất nhiều khúc mắc, nhưng anh sợ hiện thực tàn khốc, anh thà rằng mơ một giấc mơ đẹp chứ không muốn tỉnh lại để rồi vỡ mộng. Vậy mà nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, đôi mắt như thể mọi muộn phiền trên thế gian chỉ là hư vô, trong đôi mắt ấy chỉ có niềm vui và hạnh phúc, anh không thể giấu nổi lòng mình. Chỉ một lần này thôi, anh phải dũng cảm tỉnh dậy khỏi giấc mộng đẹp, đối mặt với hiện thực, vì người con gái anh yêu.
“Phương, em yêu anh chứ? Anh không muốn em đồng ý cưới anh chỉ vì ta đã ngủ chung... Anh yêu em, và anh đã ích kỉ ép buộc em chỉ để giữ em bên mình, nhưng nếu em không vui vẻ, anh có thể báo với gia đình hai bên để huỷ hôn. Không sao hết, không cần ép buộc bản thân. Nếu người em yêu không phải anh mà là một ai khác, anh cũng sẵn sàng buông tay em để em đến được với người đó...”
Hạ Phương thoáng bất ngờ, không nghĩ rằng anh lại có suy nghĩ như vậy. Cô cảm động, và cô cũng có chút hối lỗi vì đã trêu anh hơi quá.
Trong lúc anh đang đau buồn các thứ, cô dùng lực đè ngược anh xuống *** mình, nở một nụ cười ma mị đúng kiểu bad girl:
“Anh nghĩ tối đó em say thật à? Đừng nghĩ mình là gà thế chứ, vì biết đâu anh cũng chỉ là hạt thóc mà thôi!”
Sau đó môi chạm môi, mà anh bên dưới vẫn chưa hiểu gì.
Vậy hoá ra anh cứ tưởng mình là sói xám dụ được cừu vui vẻ, nhưng thực chất anh chỉ là cừu vui vẻ ngu ngơ đi vào hang ổ của sói xám mà không hề hay biết à??
Đúng là cột sống luôn có luật hoa quả mà!
Sau phút bỡ ngỡ ban đầu anh cũng rất phối hợp để làm “người bị đè”. Không khí nóng lên từng chút một, cái gì đến cũng phải đến.
TV vẫn đang chiếu dở bộ phim Nevertheless. Ánh sáng mờ ảo của TV hắt lên 2 cơ thể đang quấn quýt lấy nhau trên sofa, mà phim cũng đến đoạn cao trào, nhạc phim cất lên trong bầu không khí nóng bỏng.
“...I burned myself down to the ground
Oh, can I ask of you
To treat me soft and tender
Love me hard and true...”
...
[Tháng sau tôi cưới, nếu rảnh thì anh với An tiểu thư nhớ ghé qua.]
Gia Mình nhìn dòng tin nhắn trên điện thoại, bàn tay siết chặt, mắt cũng trở nên ***c ngầu từ bao giờ.
Hắn không hiểu nổi cô đang nghĩ gì nữa. Cô vốn là một người nóng nảy, nghĩ cái gì đều sẽ thể hiện hết lên mặt. Hắn đã từng nắm rõ cô trong lòng bàn tay, nhưng sao chỉ mấy năm xa cách, cô khác trước nhiều quá. Ngay cả khi nhìn vào trong đôi mắt cô, đôi mắt đã luôn dõi theo hắn bằng sự yêu thương vô hạn, hắn cũng không tài nào tìm thấy được một chút ấm áp dành cho hắn nữa.
Là do cô đã thay đổi, hay là tên khốn Dương Vĩ kia đã mê hoặc cô?
Dù là lí do nào, hắn cũng không cho phép cô lấy người khác. Người hắn thích, không người nào được phép ςướק đi!
...
“Tháng sau tôi chính thức thoát ế, mọi người mau mau đến lấy thiệp mừng đi!”
Cả văn phòng ùa về phía Hạ Phương, ai ai cũng nở nụ cười tươi rói, miệng luôn mồm chúc mừng cô.
“Vậy bây giờ tôi phải gọi cô là gì đây nhỉ? Thư kí Phương hay là bà chủ Phương?”
Mọi người cũng hùa theo mà hỏi cô. Cô bị không khí náo nhiệt này làm cho tâm trạng trở nên vui vẻ, gật đầu dễ dãi:
“Sao cũng được, sao cũng được hết á! Mọi người thích thì em đây sẽ chiều!”
Mọi người trong văn phòng cười ầm lên thích thú, bỗng cái Ánh lên tiếng, giọng nói xen lẫn tiếng cười:
“Ngày trước em còn tưởng sếp mình bị cong, ai ngờ hoá ra lại là thẳng!”
“Đúng rồi, hồi đó cả công ty chả đồn ầm lên còn gì. Phương vào công ty có ba năm nên chưa biết chuyện đó nhỉ?”
“Ừ đúng rồi, Phương vào sau cậu ta mà!”
Cô nghiêng đầu, tỏ ý hỏi xem cậu ta là ai. Chị Ly kế toán lại gần chỗ cô đứng, bắt đầu kể lể:
“Hồi đó phó giám đốc Vũ, sếp mình với cậu ta mới ra trường đã được nhận luôn vào công ty làm, ai ai cũng tài năng, hơn nữa còn là nhóm bạn ba người chơi rất thân. Lúc đó thì sếp mình muốn cho cậu ấy làm phó giám đốc giống như Vũ, nhưng cậu ta không chịu, chỉ muốn được làm thư kí của sếp, lúc nào cũng đi với sếp như hình với bóng. Hồi đó còn có tin đồn họ thích nhau đấy.
Nhưng mà không hiểu sao mới làm việc được 5 tháng thì cậu ta xin nghỉ, rồi không thấy quay lại nữa. Rồi sau đó sếp mình thay thư kí như thay áo, mỗi tháng lại một người mới, mãi một năm sau gặp được em mới không đổi thư kí nữa, đến giờ cũng ba năm rồi nhỉ? Kể ra hai người nên duyên vợ chồng, âu cũng là một cái duyên.”
Cô lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, trước cứ tưởng có mỗi Vĩ và Vũ chơi với nhau, ai dè còn có một người nữa.
Cô mau chóng tạm biệt mọi người rồi bê thùng thiệp cưới đi phát cho những người khác nữa, trùng hợp thay vừa ra tới hành lang thì gặp phó giám đốc Lâm Vũ cũng đang bê thùng thiệp cưới, thấy cô thì mếu máo chạy tới:
“Phương, em xem chồng sắp cưới của em đối xử với anh như thế nào này! Em bảo đi phát thiệp cưới cho từng nhân viên để thể hiện sự gần gũi giữa lãnh đạo với cấp dưới, mà hắn đếch muốn gần gũi, trực tiếp quăng thiệp cưới để anh phát một mình, bản thân thì chạy đi mất. Em phải đòi lại công bằng cho anh huhu!”
“Vậy sao, để em đi tìm anh ấy về!”
Lâm Vũ xúc động nhìn bóng cô khuất dần, khẽ cảm thán tuy thằng bạn mình mất nết nhưng được cái vớ được cô vợ có tâm, cũng coi như bù trừ cho nhau. Còn chưa kịp khen tiếp thì cái thùng thiệp cưới nữa đập vào mắt anh.
Rồi bê hai thùng đi phát bằng niềm tin à??
Lâm Vũ: “...” Đường thương đau đầy ải nhân gian...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.