“Vĩ, anh xem hộp nho nào trông ngon hơn?”
Hạ Phương giơ hai hộp nho căng mọng nước lên, ánh mắt có chút mong chờ nhìn Dương Vĩ. Anh hết nhìn hộp bên trái lại nhìn hộp bên phải, cuối cùng chỉ vào hộp bên trái:
“Lấy hộp này đi!”
“Ừm, vậy chúng ta lấy cả hai!”
“...” Ủa rồi hỏi anh chi vậy?
Cô hí hửng cho hai hộp nho vào xe đẩy hàng, rồi mặc cho anh đẩy xe mệt nhoài, cô cứ lăng xăng chạy hết chỗ này đến chỗ khác, trông như một đứa trẻ lâu ngày không được đi chơi.
Lượn qua lượn lại một hồi, cô mới nhớ ra phải mua sữa chua, mà lúc ra đó thì sữa chua nha đam yêu thích của cô đã hết mất rồi. Thấy cô xị mặt, anh yêu chiều véo má cô một cái, thật mềm nha.
“Hay đi chỗ khác?”
“Thôi, mất công lắm.”
Đoạn, cô với tay định lấy bịch sữa chua dâu, ai dè lại bị lấy mất, mà người lấy cũng chẳng xa lạ gì, hoá ra là người quen.
“Em cũng đến đây mua đồ sao?”
Gia Minh mỉm cười ôn hoà, mà Linh An bên cạnh có phần không được tự nhiên lắm, cứ nhìn Hạ Phương một cách dè chừng.
Cô khẽ chửi thề một tiếng, cmn, gặp ai không gặp, gặp ngay tên cẩu này, có phải ông trời đang trêu đùa cô đúng không?
“Đây là siêu thị nhà anh chắc, mắc mớ gì không được tới?”
Gia Minh vốn đã quen với cái tính nóng nảy này nên cũng chỉ lắc đầu cười trừ, sau đó khẽ liếc thấy tay Dương Vĩ đang nắm chặt tay cô, trong lòng có chút khó chịu, không nhịn được mà hỏi:
“Xem ra tình cảm hai người rất tốt?”
Dương Vĩ khẽ nhếch miệng, đôi mắt tràn ngập sự khinh bỉ nhìn Gia Minh, mà tay lại càng nắm chặt tay cô.
“Rất tốt, sắp làm đám cưới, sẽ sớm gửi thiệp mừng.”
Gia Minh thoáng bất ngờ, cô thế mà lại định kết hôn với tên tảng băng đó sao? Hắn không cam tâm! Anh ta thì có gì hơn hắn chứ? Chẳng phải người cô yêu là hắn sao, ngày trước thế và bây giờ cũng vậy. Chính vì cô ghen nên hôm trước mới đánh hắn mạnh như vậy, con người cô hắn hiểu rõ, chắc chắn là cô vẫn còn yêu hắn rất nhiều. Không lẽ vì để trả thù hắn mà cô làm đến bước này sao?
Nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của chồng mình, Linh An có chút đau lòng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
“Chúng tôi còn nhiều đồ cần mua, đi trước nhé! Khi nào cưới nhớ gửi thiệp mời, chúng tôi nhất định sẽ đến!”
Đến tận khi hai người họ đã đi khuất mắt, Hạ Phương vẫn cảm thấy khó chịu trong người. Chỉ cần nhớ lại những gì hắn ta đã làm với mình, cô đều cảm thấy buồn nôn. Không khí của nơi này cũng bị hắn làm cho ô nhiễm hết rồi!
Để xoa dịu sự khó chịu trong lòng, anh dẫn cô lên tầng ba của siêu thị uống trà sữa. Đúng là chỉ có thức ăn sẽ không bao giờ phụ bạc ta!
1 giờ sau, Dương Vĩ và Hạ Phương cùng hai cái bụng căng tròn thả bộ đi đến tiệm váy cưới.
Cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay anh truyền đến, cô khẽ mỉm cười, hoá ra hạnh phúc cũng chỉ đơn giản thế này thôi sao?
“Cười gì đó, hửm?”
Dương Vĩ nghiêng đầu, cụng nhẹ đầu vào trán cô, bao nhiêu sự lạnh lùng của một vị tổng tài rơi rớt hết sạch, cảm giác như cô và anh cũng chỉ là một cặp đôi bình thường đang đi dạo phố như bao cặp đôi khác.
“Không có gì, chỉ là từ khi bố mất, mẹ em gần như sụp đổ, vậy nên em lúc nào cũng phải cố gắng tỏ ra vui vẻ để làm chỗ dựa cho mẹ, đã lâu lắm rồi mới cảm thấy thật sự vui vẻ như bây giờ.”
Cô thấy rõ bàn tay anh siết chặt tay cô lại, mà bên cạnh ngoài tiếng thở đều đều cũng không thấy nói gì nữa. Cô nở một nụ cười thật tươi, quay lại mắt đối mắt với anh.
“Không cần thương hại em đâu! Em không thích như vậy. Em chỉ muốn nói là có anh bên cạnh, em cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất bình yên.”
“Không phải anh thương hại em đâu. Phương à, anh lại đói rồi!”
“...” Không thể deep được vài phút sao?
Bất đắc dĩ, cô lại phải chạy đi mua một cây kem ốc quế cho anh.
“Lạnh quá, không ăn!”
Cô đen mặt. Kem không lạnh thì chả nhẽ cái đầu anh lạnh chắc? Đi mua cho rồi lại còn đòi hỏi, đã thế cô cho anh nhịn!
Cô quay lưng bỏ đi, miệng nhỏ cắn một miếng kem nhỏ, vị vani lành lạnh bonus ngọt lịm lan toả khắp khoang miệng. Mà còn chưa tận hưởng được bao lâu thì cô bị kéo lại về đằng sau, đôi môi âm ấm bao trùm lấy đôi môi cô, dây dưa một hồi anh mới chịu thả ra, mặt rất chi là thoả mãn.
“Kem thế này mới không lạnh chứ! Ngon hơn gấp mấy lần bình thường, nhỉ?”
Nhỉ, nhỉ cái đầu anh ấy!
Làm cho mặt cô giờ đỏ ửng lên như một quả cà chua chín, đáng ghét!
“Em không đi chọn váy cưới nữa, không cưới anh nữa!”
“Ơ này, anh có làm gì đâu?”
...
Tối hôm đó, cô và anh đang cùng ăn nho và cày bộ phim mới ra Nevertheless thì chuông điện thoại tới.
“Em có sai với anh đi nữa, em có làm cái gì đi nữa, nếu có phải trả giá, em cũng xin chấp nhận trả giá...”
Cô lười biếng ấn dừng phim rồi bật loa nghe điện thoại.
“Alo?”
‘Là anh, Gia Minh!’
Hạ Phương khẽ cau mày, biết thế không nghe cho rồi.
‘Em thật sự muốn cưới tên Dương Vĩ đó?’
Cô bực bội ờ một tiếng cho xong, miệng vẫn nhóp nhép nhai nho. Nho cô chọn thì ngon đấy, cơ mà nghe cái giọng của tên hãm l... này khiến vị ngon của nho cũng giảm đi nhiều rồi.
Mãi một lúc lâu sau, hắn ta ở đầu bên kia mới lên tiếng:
‘Phương, anh ta có gì hơn anh chứ? Sao em không chịu chờ anh? Em vẫn còn giận sao?’
Cô khó chịu rồi đó nha, người gì đâu mà dai như đỉa, có vợ rồi vẫn mặt dày gọi điện cho cô. Hắn ta là không nhớ lời cô dặn phải đối xử với An tiểu thư cho tốt, hay là cố tình không nhớ đây?
Lần tới gặp mặt, nhất định phải cầm theo cái chảo!
Cô lấy hơi định chửi hắn thì máy đã bị anh giật lấy, giọng nói nhẹ nhàng mà có sức uy hiếp cực mạnh:
“Bố tôi là chủ tịch, mẹ tôi là phu nhân, hơn hết tôi còn hơn anh ở cái nhan sắc. Đủ chưa?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.