“Tính cô không thích lòng vòng, cô nói thẳng nhé? 5 tỷ, đủ không?”
Biết ngay mà, Hạ Phương đã đoán ngay ra rằng làm gì có chuyện một cô thư kí nhỏ nhoi không gia thế không tài năng không nhan sắc lại có thể làm dâu của một tập đoàn lớn mạnh như Ngô Dương được cơ chứ. Chính là không cùng đẳng cấp!
Mặc dù cô thích Vĩ tổng, thích cách anh nghiêm túc làm việc, thích cách anh đối xử với cấp dưới, thích cách anh dù có phải làm việc thâu đêm cũng về nhà làm vì không muốn cô cũng phải ở lại tăng ca cùng. Cô thích anh, điều đó cô biết rõ, thế nên tối qua mới không phản kháng gì, tình nguyện trao cho anh những gì quý giá nhất. Nhưng mẹ anh đã làm đến thế này, cô cũng không nên làm bà ấy phải khó xử chứ nhỉ...?
“Vâng, cháu đã hiểu. Cháu sẽ cầm số tiền này biến khỏi đây, phu nhân yên tâm. Lát nữa Vĩ tổng về, cháu sẽ...”
“Cháu nói gì vậy?”
Cô ngước mắt lên, thấy phu nhân đang cau mày. Gì chứ, theo ngôn tình là thế mà nhỉ, cô nói sai sao?
Bà Nhung như hiểu ra, nửa trìu mến nửa trách móc, dịu dàng:
“Cháu hiểu sai ý ta rồi, ý ta là 5 tỷ đã đủ để tổ chức đám cưới cho 2 đứa chưa ấy. Cháu lại nghĩ gì thế?”
Ôi con sông QUÊ con sông QUÊ!
Cái tội đọc truyện cho lắm vào đây mà. Ơ nhưng mà 5 tỷ chỉ dùng để tổ chức đám cưới á? Cô nghe nhầm sao?
“Ta đi xem bói, thấy bảo ngày 20 tháng sau là ngày tốt. Cháu xem muốn tổ chức đám cưới ở đâu? Khách sạn Rose có được không? Đám cưới của hai đứa nhất định phải thật hoành tráng mới được!”
Nhớ lại vụ cầm chảo đánh nhau hôm nào, cô bỗng rùng mình, da gà da vịt thi nhau nổi lên. Dù có tổ chức đám cưới cũng không bao giờ cô tổ chức ở đó, phong thuỷ không tốt chút nào.
“Thật ra cháu vẫn chưa nghĩ đến chuyện làm đám cưới...”
Bà Nhung thoáng bất ngờ, định nói gì đó mà lại thấy vẻ mặt sượng sùng của cô nên lại thôi. Sau cùng bà đành chẹp miệng:
“Cũng đúng, hai đứa ngoài ngủ với nhau ra thì đã làm cái gì đâu, tổ chức đám cưới thì có hơi vội. Là ta suy nghĩ không chu đáo rồi! Nhưng mà dù gì đã ngủ với nhau rồi, cũng nên sớm nghĩ đến chuyện về chung một nhà thôi!”
Rồi 2 người còn nói chuyện gì đó nữa, mà cô không nhớ rõ lắm, chỉ biết là cô và phu nhân nói chuyện rất hợp gu nha, sau này không cần lo bi kịch mẹ chồng nàng dâu rồi.
Thời gian tiếp đó công ty chuẩn bị kí kết hợp đồng mới với một công ty khác bên nước ngoài, vì vậy cả anh và cô đều bận tối mắt tối mũi, không còn thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện khác nữa. Cô và anh còn phải thường xuyên tăng ca, đến nỗi quầng thâm mắt của cô hiện rõ, mà da cũng xuống sắc đi nhiều.
Sau vài tuần thì hợp đồng cũng kí kết thành công, cô khẽ thở phào, sống rồi!
“Nếu tháng nào chúng ta cũng phải kí hợp đồng mới chắc em tẩu hoả nhập ma mất!”
Cô mệt lả nằm ra bàn, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi huhu.
“Qua nhà tôi chơi không?”
Cô bật người dậy, vẻ mặt dò xét nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng nhìn mãi cũng không thấy có một tí ý đồ đen tối gì trong đôi mắt đen láy đó, chỉ có sự mệt mỏi thôi.
Nhưng quả thật lời mời này hơi có chút ám muội đó nha!
“Gì chứ, cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô sao? Tôi chỉ định nấu một bữa cơm nhỏ ăn mừng thôi mà, dù sao cô cũng vất vả rồi, hơn nữa hợp đồng đó nhờ được cô sửa lại kĩ càng nên mới kí kết thành công, cô lập công to thì cũng nên được thưởng chứ?”
Cô nheo mắt, nói cũng có lí phết. Hơn nữa cô tửu lượng cao thế này, còn sợ anh chuốc say rồi làm gì bậy bạ sao? Hứ, nếu cô không cho phép, còn lâu mới được nhá!
“Đi thì đi, tôi muốn ăn lẩu!”
Nhà riêng của Vĩ tổng nằm trong một khu chung cư cao cấp, ở ngay trung tâm thành phố nha, cái gì trong nhà cũng đều sang xịn mịn, và đặc sản chính là ngập tràn mùi tiền. Cô có bán thận bán gan bán hết đi cũng chưa chắc sở hữu một căn nhà như vậy. Đúng là phận đỗ nghèo khỉ huhu!
Tuy là con một của gia đình giàu có, một rich kid chính hiệu, thế nhưng Dương Vĩ nấu ăn rất ngon, hơn nữa vừa ăn vừa được ngắm phong cảnh thành phố ngoài cửa sổ, quá là chill luôn.
Anh gắp cho cô một miếng thịt bò, giọng dịu dàng:
“Chúng ta kết hôn đi!”
“Khụ khụ khụ...”
Thịt bò hôm nay sao mà dai thế nhỉ?
“Sếp cầu hôn em đấy à?”
Cô cẩn trọng liếc nhìn Dương Vĩ, chỉ thấy anh tự dưng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, bầu không khí có phần ngượng nghịu.
“Có thể tôi không giỏi nói những lời ngọt ngào, lại chưa yêu ai bao giờ, cũng không chắc sẽ có thể khiến em hạnh phúc, nhưng tôi sẽ luôn dành cho em những điều tốt nhất.
Tôi sẽ yêu em như Sói Xám yêu Sói Đỏ, bản thân đội cái mũ rách nát nhưng lại để Sói Đỏ đội vương miện vàng, trên người không một mảnh vải nhưng lại để Sói Đỏ mặc áo lông vũ, mặc dù hắn không bắt được cừu nhưng vẫn luôn coi Sói Đỏ là nữ hoàng của hắn, để Sói Đỏ sống trong một toà lâu đài, không bao giờ để em phải chịu đau khổ.
Tôi không có gì cả, chỉ có tiền và một tấm lòng yêu em. Em có nguyện ý gả cho tôi không?”
Khoảnh khắc này, giây phút này, tất cả như ngừng lại, chỉ còn anh, cô và vị của miếng thịt bò trong miệng.
Cảnh tượng này cô đã tưởng tượng ra đến hàng nghìn lần, mà khi nó thực sự xảy ra, cô lại chẳng dám tin. Có một cái gì đó nghẹn ở cổ cô, nhưng chắc chắn không phải là miếng thịt bò, rất khó có thể diễn tả.
Tim cô đập mạnh, thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch. Thất thịch, thích thật!
Cô nhẹ nhàng đứng dậy qua ôm chặt lấy anh, miệng thủ thỉ:
“Đừng đi mổ ruột thừa nhé?”
“Mổ ruột thừa?”
“Ý em là đừng thay lòng đổi dạ!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.