“Do lực hút của Trái Đất quá mạnh đấy! Chứ nếu là em, em sẽ không đẩy thôi đâu, mà em còn trèo lên người em đấm, em đánh, em cào nát cái bản mặt nó ra cơ!”
Minh Khang trừng mắt nhìn Bảo Ngân, không ngờ trên đời lại có cô gái không biết lí lẽ như thế này.
Khánh Linh đang yếu ớt dựa vào Khang thì đắc ý không thôi, ánh mắt khiêu khích nhìn Bảo Ngân. Ha, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ sẽ có được tình cảm của Khang chứ? Bản thân Khánh Linh đi theo anh từ bên Mỹ về tận Việt Nam, lúc nào cũng dính với anh như hình với bóng, ngay cả việc ở chung một gian nhà trong homestay này anh cũng chẳng có ý kiến, cho dù một người ngủ trên ghế ngoài phòng khách một người ngủ trên giường trong phòng ngủ thì cô vẫn cảm nhận được anh ấy vô cùng tin tưởng mình.
Khánh Linh nhớ lại lần cô mới vào công ty HLC ở Mỹ, bị rất nhiều anh chị đồng nghiệp bắt nạt, chỉ có anh ấy đứng lên bênh vực cô. Anh lúc nào cũng vậy, đối xử với cô rất tốt, luôn tin tưởng cô, chắc bao giờ trách mắng cô nửa lời. Đó không phải thích thì là gì chứ?
Thế mà về đến Việt Nam, tự nhiên lòi đâu ra cô ta, hở tí là đến làm phiền Khang, làm như anh rảnh lắm ấy. Cô ta chỉ là người mẫu nghiệp dư, thế mà còn muốn đu lấy Khang của cô để trèo lên. Thật đáng khinh bỉ! Vậy chi bằng để hôm nay cho Khang thấy rõ bộ mặt của cô ta, từ nay về sau cắt đứt liên lạc đi?
Ánh mắt Khánh Linh loé lên, sau đó khó nhọc lên tiếng, hơi thở cũng đứt quãng:
“Anh Khang... Không phải do cô ấy đâu... Là tại em đứng không cẩn thận, anh đừng trách cô ấy mà...”
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Khang còn tức giận hơn nữa, bàn tay siết chặt lại. Khánh Linh trong lòng vui sướng, quả này cô ta đừng mong gặp lại anh Khang nữa, từ giờ chỉ còn lại thế giới của riêng anh và cô!
Nhưng Khang còn chưa kịp quát mắng Bảo Ngân, Dương Vĩ vốn chỉ im lặng hóng drama bây giờ lại nở một nụ cười hoà nhã, chậm rãi lên tiếng:
“Nếu Khánh Linh đã nói vậy rồi thì chuyện này coi như bỏ qua đi! Trùng hợp là tôi và Hạ Phương cũng đến đây du lịch, chi bằng tối nay chúng ta cùng ăn một bữa cơm với nhau đi, mọi người thấy thế nào?”
“Ơ khoan đã...”
“Có chuyện gì sao? Tôi tưởng cô rộng lượng tha cho Bảo Ngân rồi mà? Chẳng nhẽ những lời cô vừa nói chỉ là giả?”
Khánh Linh mím môi. ૮ɦếƭ tiệt, đây vốn chẳng phải những gì cô nghĩ. Nhưng nếu thừa nhận thì anh Khang sẽ nghĩ cô nhỏ nhen mất. Sau cùng cô đành gượng cười lắc đầu.
Khang nhìn Dương Vĩ vài giây, sau đó nghe theo anh mà đỡ Khánh Linh về phòng. Nhân vật chính đi rồi, khách du lịch cũng về lại gian nhà của mình, chỉ còn lại Bảo Ngân cùng vợ chồng Hạ Phương.
Bảo Ngân hít sâu một hơi, kìm chế lại cảm xúc, sau đó luồn tay vào trong chiếc áo phông thùng thình này lôi ra chiếc mũ bảo hiểm hình con vịt, miệng mỉm cười xinh đẹp:
“Sáng nay mình đi vội quá quên mang đồ, hơn nữa cũng chẳng mang đủ tiền để thuê phòng. Cho mình tá túc nhờ một đêm nhé?”
Hạ Phương tròn mắt nhìn chiếc mũ ánh lên sắc vàng kia, máy móc gật đầu. Hoá ra là bầu giả giả làm bầu thật chứ không phải là bầu thật bị giả làm bầu giả mà nó là bầu thật??
...
Ở gian nhà của Khang, anh đỡ Linh ngồi xuống ghế rồi đưa cho cô một cốc nước, lạnh lùng lên tiếng:
“Hôm nay anh rất không hài lòng với thái độ của em! Thứ nhất, khi Ngân xông đến gào lên rằng anh và em không trong sạch, em có thể bình tĩnh giải thích cho cô ấy chứ không phải gân cổ lên cãi nhau tay đôi. Sao em không nghĩ cho anh, nghĩ cho hình ảnh của công ty? Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, giám đốc công ty HLC cặp kè với thư kí bị bạn gái đang mang thai bắt gặp, thư kí cãi tay đôi với bạn gái giám đốc, em có biết sẽ ảnh hưởng tới công ty thế nào không? Kể cả nó không đúng sự thật nhưng qua miệng lưỡi của thiên hạ thì lời nói dối cũng sẽ được tin là thật, lúc đó còn ai nghe theo anh quản lí công ty nữa? Thứ hai, xét công bằng, tuy Ngân sai vì đã đẩy em ngã nhưng trước đó em là người khơi mào trước, ăn nói mỉa mai cô ấy. Anh không nhớ là anh có dạy em những điều này. Em vốn là người thông minh, sao hôm nay lại hành xử thiếu suy nghĩ như vậy chứ? Giờ em ngồi suy nghĩ lại về hành động của mình đi, bữa tối phải làm hoà được với cô ấy, không thì em về lại Mỹ đi. Nếu ngay cả chuyện cỏn con này em cũng không cư xử đúng mực, vậy chả nhẽ sau này gặp khách hàng khó tính em cũng cãi nhau với họ sao?”
Khang nói xong một hồi thì bỏ ra ngoài, để lại Khánh Linh ngồi thẫn thờ trên ghế. Bàn tay cầm cốc của cô siết chặt, đáy mắt còn vương giọt lệ. Chưa bao giờ anh to tiếng trách mắng cô, đây là lần đầu tiên. Ấy vậy mà lí do là vì một cô gái, thật nực cười! Run rẩy uống một ngụm nước, nước của hôm nay sao mà đắng lạ!
...
Bữa tối tổ chức ngoài trời, trên chiếc bàn tròn là một nồi lẩu toả khói nghi ngút cùng nhiều món ngon khác được bày biện rất đẹp mắt ở xung quanh.
Dương Vĩ cùng Khang vừa uống bia vừa tám chuyện, Khánh Linh bên cạnh cho thức ăn vào nồi lẩu, im lặng nghe bọn họ nói chuyện, thi thoảng nghe Dương Vĩ hỏi về mình thì cũng sẽ mỉm cười trả lời lại, bộ dáng ôn nhu này thật khác với cô gái hồi chiều gân cổ cãi nhau với Bảo Ngân.
Một lát sau đó Hạ Phương cùng Bảo Ngân bước ra. Bảo Ngân lúc này mặc trên người bộ pijama mượn của Hạ Phương, bụng đã trở về eo ót như cũ, mà đôi mắt to tròn có chút sưng lên.
Khánh Linh kinh ngạc nhìn bụng của Bảo Ngân, không kìm được lên tiếng hỏi:
“Cái thai của cô đâu mất rồi?”
Lúc Khánh Linh nói xong mới biết Khang bên cạnh không vui chút nào, cô mím môi, cúi đầu nhìn xuống đất tỏ vẻ hối lỗi.
Bảo Ngân không để ý cho lắm, cô ngồi xuống, nâng ly R*ợ*u vang đỏ lên, ánh mắt không đổi nhìn Khánh Linh:
“Con tôi bị cô chọc tức đến nỗi chui ra bỏ nhà đi mất rồi!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.