Vì bận nhiều chuyện trên công ty nên đến tận hơn một tháng sau Dương Vĩ và Hạ Phương mới có chuyến đi tuần trăng mật với nhau.
Hai người chọn một homestay ở trên núi, đơn giản vì Hạ Phương muốn trải nghiệm cảm giác hoà mình với thiên nhiên hoang dã.
Ấn tượng ban đầu của cô về homestay rất tốt, nhân viên phục vụ chu đáo, lúc nào cũng nở nụ cười. Homestay chia thành nhiều căn nhà nhỏ rải rác, tạo cảm giác như thật sự đang sống đây vậy. Bên trong được trang bị rất nhiều thứ hiện đại mặc dù bên ngoài trông khá đơn sơ và mộc mạc. Chính là cảm giác vừa có chút gì đó của thành phố mà lại vừa có chút gì đó của nông thôn, một chút hiện đại một chút dân dã.
Ở trên núi nên thời tiết khá lạnh dù đang là mùa thu, may mà cô có mang theo chút đồ ấm áp.
Buổi tối cô nằm lọt thỏm trong lòng anh cùng xem TV, một tay anh nắm lấy tay cô, một tay đút hoa quả cô cho ăn, thật sự rất hạnh phúc. Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng mưa tí tách. Cô nhìn ra bên ngoài, chợt có cảm giác lành lạnh, không tự chủ mà dụi dụi đầu vào ng anh. Dương Vĩ không nói gì, chỉ với tay lấy chăn đắp lên người cho cô, tay kia vẫn đút nho cho cô ăn, tiếng mưa vẫn tí tách không ngừng bên ngoài.
Hạ Phương chợt nhớ đến lần đầu họ gặp nhau, hôm đó trời cũng mưa, nhưng mưa dữ dội hơn nhiều. Cô vì mưa to mà đến dự phỏng vấn rất muộn, một thân ướt nhẹp chạy vào phỏng vấn. Cô vẫn nhớ ánh mắt anh ấy lướt qua cô một lượt, rồi còn chưa kịp để cô nói gì đã nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ:
“Chọn cô ấy!”
Vậy là cô trở thành thư kí của anh, bao năm như vậy trôi qua, thời gian đã mài dũa cô thành một cô thư kí chuyên nghiệp, cẩn thận, hơn nữa rất có trách nhiệm với công việc.
Cô bật cười, bàn tay đan vào bàn tay anh ấy, thích thú nghịch chiếc nhẫn cưới mà chính cô chọn kia. Anh cũng cười, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng trìu mến:
“Có gì mà vui vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhớ lại lần đầu gặp nhau, bộ dáng lúc đó của em thảm hại đến vậy, thế mà vẫn có thể được nhận làm thư kí, không phải lúc đó anh đã yêu em rồi đấy chứ?”
“Ảo tưởng!”
Thật ra lúc đó anh nhận cô vào làm chỉ vì cô là em gái của Khang. Ban đầu cũng chẳng để ý cô lắm, càng tiếp xúc càng thấy cô khá là thú vị, rồi chẳng biết thích cô từ lúc nào nữa. Đúng là cột sống luôn có luật hoa quả, ngày trước anh tạo nghiệp trù ẻo các cặp đôi chia tay sớm cho lắm vào để giờ con đ.ĩ tình yêu quật cho không trượt phát nào.
Bỗng Hạ Phương nhoài người dậy, mắt đối mắt với anh, bộ dáng có chút nghiêm túc.
“Anh nói xem liệu sau này anh còn che chở và yêu thương em được như bây giờ không?”
Dương Vĩ ra chiều nghĩ ngợi suy tư dữ lắm, làm cô có chút sốt ruột, lay lay tay anh, gương mặt lộ rõ vẻ mong chờ:
“Kìa, trả lời đi chứ? Suy nghĩ lâu vậy sao?”
Anh khẽ cười, sau đó vòng tay qua ôm lấy cô gái nhỏ vào lòng, mùi thơm nhẹ nhàng trên tóc cô len lỏi trong từng tế bào của anh, đầu óc anh bỗng chốc trở nên tê dại. Thật ngọt ngào!
“Anh sẽ bảo vệ em cả đời!”
Anh sẽ bảo vệ em cả đời.
Một câu nói đơn giản như vậy thôi mà khiến sống mũi Hạ Phương cay cay. Không cần biết sau này ra sao, giây phút này, khoảnh khắc này, cô nguyện tin tưởng!
Cô nhờ anh ra ngoài pha cho mình một cốc ca cao, chủ yếu là không muốn để anh ấy biết rằng cô đang rưng rưng nước mắt.
Một lúc sau, bên ngoài truyền tới tiếng hét lớn, tiếp đó là tiếng vỡ cốc vang lên, trong lòng Hạ Phương bỗng có dự cảm chẳng lành. Xỏ vội đôi dép bông màu hồng, cô đi nhanh ra ngoài phòng khách, một màn trước mặt đập vào mắt. Dương Vĩ khuôn mặt tái mét bám víu lấy cái ghế, nhìn chăm chăm vào con gián dưới sàn nhà, dưới đất là mảnh thuỷ tinh vương vãi khắp nơi.
Cô cảm thấy bực mình, lại cảm thấy buồn cười. Bộp một phát, chiếc dép bông màu hồng bay tới, tiểu cường khả ái lập tức bay màu. Đến tận khi cô dọn hết mảnh thuỷ tinh và tiểu cường đi rồi anh mới dám bước xuống khỏi ghế, bộ dáng có chút ngượng ngùng.
Người đàn ông giây trước còn thề thốt bảo vệ cô cả đời, giây sau đã khúm núm trước một tiểu cường nhỏ con. Đúng là miệng lưỡi đàn ông, không thể tin tưởng!
...
Vương Nhất Bác một thân mặc vest đen lịch lãm, vượt từ Trung Quốc sang Việt Nam đón Hạ Phương, ánh mắt nhìn cô cũng rất đỗi dịu dàng. Khắp nơi đều chúc mừng đám cưới hai người, ngay cả Bill Gates cũng mừng phong bao cho cô cả mấy tỷ đồng. Cô mỉm cười hạnh phúc đón nhận sự chúc phúc của mọi người, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút trống trải.
Đúng lúc ấy, Min YoonGi cưỡi mèo thần tới, bom quýt được rải khắp nơi, đám cưới bỗng chốc chỉ còn lại mảnh tan hoang. Anh một tay nhấc bổng Hạ Phương lên mèo thần, cứ thế mà ςướק dâu đi. Nhìn Vương Nhất Bác đằng sau, lại nhìn Min YoonGi bên cạnh, cô có chút lưỡng lự, không biết chọn ai.
Đúng lúc ấy, Dương Vĩ lôi cô dậy cho bằng được, và giây phút đó cô chợt nhận ra tất cả chỉ là mơ.
Bị phá hỏng giấc mơ đẹp nên cô có chút khó chịu, cau có nhìn anh:
“Còn sớm mà, anh gọi em làm cái gì vậy?”
Dương Vĩ không quan tâm đến thái độ khó chịu của cô, khoác cho cô một cái áo khoác mỏng rồi lôi xềnh xệch cô ra ngoài, bộ dáng rất hào hứng:
“Nghe bảo bên ngoài đang có đánh ghen, anh thân con trai mà đi hóng drama hơi kì nên anh lôi em theo, chúng ta cùng hóng!”
“...” Cmn giấc mơ đẹp của tôi bị phá hỏng bởi lí do kì quái gì thế này??
Cách đó không xa, một cô gái bụng mang dạ chửa đang cãi tay đôi với một cô gái khác, mà anh chàng được cho là nam chính cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Cô gái mang thai bộ dáng uỷ khuất, hai mắt rưng rưng:
“Hai người hay lắm, lén lén lút lút sau lưng tôi. Cô đúng là đồ không biết xấu hổ, ngang nhiên tán tỉnh người đã có vợ con.”
Cô gái kia cười mỉa mai, chống nạnh quát lại:
“Lén lút cái gì chứ? Chúng tôi công khai thế này cô còn kêu lén lút. Hơn nữa anh ấy còn chưa có người yêu, làm sao đã có con chứ? Có khi đứa bé ấy là của thằng cha nào đó, cô bắt anh ấy đổ vỏ thì có!”
“Cô...!”
“Làm sao? Tôi làm sao nào?”
Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, khách du lịch chạy vào can ngăn, đúng lúc Hạ Phương và Dương Vĩ chạy tới. Cô ngơ ngác:
“Ủa anh Khang, Bảo Ngân? Hai người làm gì ở đây vậy?”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.