Chương 14

Soi Xám Và Sói Đỏ

Vee Vee 12/07/2024 22:57:47

Hôm ấy là chủ nhật, trên công ty có chút việc nên Dương Vĩ phải lên công ty một chuyến, lúc giải quyết xong công việc trở về nhà thì đã muộn rồi.
Anh rón rén bước vào phòng ngủ, sợ làm Hạ Phương tỉnh giấc, ai ngờ lúc ấy cô vừa mới tắm xong, đang ngồi sấy tóc trước bàn trang điểm. Nhìn bộ váy ngủ mỏng tang, lại thêm làn da trắng nõn vẫn còn vương chút hơi ấm của nước, anh có chút không vui.
“Em biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Sao lại tắm muộn thế chứ? Nhỡ bị cảm thì sao?”
Cô tắt máy sấy, nhẹ nhàng lau lại tóc một lượt mới quay qua chớp chớp mắt nhìn anh, giọng nói cũng ngọt ngào lạ thường.
“Người ta cố tình chờ anh về mà~”
Anh nuốt nước bọt, thật không thể kìm lòng trước tiểu yêu này mà!
Anh cúi xuống định hôn cô, nhưng lại bị cô đẩy ra, đánh mắt ra hiệu về phía cánh tủ. Anh hiểu ý, đi về phía tủ lấy thuốc, nhưng vừa mở tủ ra liền thấy một khoảng trống vắng.
“Thuốc sao còn có mỗi một hộp thế này?”
“Tuần trước Bảo Ngân xin một hộp, còn lại ba hộp, em thấy mình chắc cũng không dùng hết, lại sợ hết hạn sử dụng, nên đem bán rồi.”
Dương Vĩ bật cười, anh thừa biết cô đang viện lí do, nhưng cũng không sao, kể cả không có thuốc anh cũng có thể làm cô mê mệt tới sáng.
Uống một lúc hai ba viên gì đấy, anh nhào người về phía cô, môi chạm môi, lưỡi chạm lưỡi, bàn tay cởi dần từng cúc áo một.
Đến khi thắt lưng chuẩn bị cởi, Hạ Phương mới mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn anh âu yếm:
“Anh yêu, em đang đến tháng!”
“...”
૮ɦếƭ tiệt, anh còn đang tự hỏi tại sao cô ấy hôm nay lại nhiệt tình đến thế, hoá ra là có âm mưu cả!
Hậu quả chính là anh nhốt mình trong nhà vệ sinh cả tiếng vẫn chưa ra, mà ở bên ngoài Hạ Phương vô cùng đắc ý. Thù này cuối cùng cũng được trả!
Không biết anh ra khỏi nhà vệ sinh lúc nào, vì cô mệt quá nên đã ngủ quên mất, chỉ biết sáng hôm sau thức dậy, trên bàn là một bát cháo, trong điện thoại có vài dòng tin nhắn:
[Băng vệ sinh của em hết rồi, anh ra ngoài mua một chút. Dậy rồi thì hâm nóng lại cháo, nếu để anh biết em ăn cháo nguội thì em xác định nhé!]
Hạ Phương mỉm cười, có lẽ hạnh phúc cũng chỉ như này thôi nhỉ?
...
Mấy ngày gần đây, trong công ty HLC của Mỹ mới mở chi nhánh ở Việt Nam, có một cô gái thường xuyên đến đưa cơm trưa cho vị tổng giám đốc đẹp trai độc thân, điều đó khiến các nhân viên nữ vô cùng bức xúc. Phóng viên Vee của chúng tôi đã đến hiện trường để điều tra.
Chị A cho biết:
“Vốn tôi vào công ty này làm cũng chỉ vì muốn được ngày ngày ngắm vị sếp đẹp trai tài giỏi độc thân này, ai dè mỗi ngày đều phải chứng kiến ả ta õng a õng ẹo mang cơm trưa đến. Tuy sếp tôi từ chối không biết bao nhiêu lần rồi nhưng ả ta vẫn dai như đỉa, cứ bám lấy sếp tôi mãi không buông. Đúng là cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương, kênh mương đòi tương đương với biển cả! Ả ta nghĩ sếp tôi sẽ rung động với ả ta đấy? Ảo tưởng!”
Cô B giở giọng chua ngoa:
“Xí, ả ta tưởng mình ngon nghẻ lắm ấy, người mẫu nghiệp dư mà tưởng mình là người nổi tiếng, lúc nào cũng ra vẻ ta đây, thấy mà ghét!”
Em C buồn rớt nước mắt:
“Em cứ tưởng mình có cơ hội, nhưng khi nhìn thấy sếp còn phũ với người xinh đẹp như chị ấy, chợt cảm thấy mọi cơ hội đều hoá hư vô! Thật sự rất chi là tìm con sâu!”
Phóng viên Vee: “Tìm con sâu??”
Em C: “Sầu con tim!”
Phóng viên Vee: “...”
Mà nữ chính trong câu chuyện này lại coi đó là bình thường.
Bảo Ngân ngồi vắt chéo chân, bộ dáng nửa kiêu ngạo nửa quyến rũ nhìn thẳng vào mắt phóng viên:
“Tôi độc thân, anh ấy cũng độc thân, mắc mớ gì tôi không được theo đuổi anh ấy? Có trách hãy trách bọn họ vô dụng, không biết tận dụng thời cơ mà tiến tới, chứ sao có thể trách tôi?”
Nói thế chứ ngày đầu tiên cô mang cơm đến cho Minh Khang, anh phản ứng dữ lắm.
“Sao cô lại biết chỗ tôi làm việc? Là Hạ Phương nói sao?”
“Tôi đã bảo cô rồi, tôi là gay, tôi không thể và sẽ không bao giờ thích cô đâu, cô đừng ảo tưởng nữa đi!”
“Bảo Ngân, cô có còn liêm sỉ không vậy? Tôi không nhận cơm của cô đâu, cô mang về đi. Nếu cô không mang về nó cũng sẽ nằm trong thùng rác thôi.”
(...)
Còn vân vân và mây mây câu nói khác nữa, nhưng đối diện với anh, cô lúc nào cũng bày ra bộ dáng tươi cười, không nói gì cả, chỉ để lại hộp cơm cho anh, ngày hôm sau lại mang hộp cơm khác tới, đồng thời nhặt lại hộp cơm ngày hôm trước đang nằm trong thùng rác về.
Không phải cô không biết buồn, cô cũng là con người mà, cũng biết đau cũng biết khóc chứ. Có trời mới biết mỗi ngày nhìn thấy hộp cơm mà mình đã dồn hết tâm huyết làm ra lại ở trong thùng rác, cô muốn cầm hộp cơm phang vào mặt anh như thế nào.
Nhưng sao cô nỡ đối xử như vậy với gương mặt đẹp trai ấy chứ? Vậy nên trong trường hợp này, ta chỉ cần nở một nụ cười thật tươi.
Cũng chẳng trách cô được, người ta vẫn hay nói: gừng càng già càng cay, trai càng gay càng đẹp mà!

Novel79, 12/07/2024 22:57:47

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện