Lễ cưới sau đó tiếp tục được tổ chức, dĩ nhiên là dưới sự canh gác cẩn thận của các vệ sĩ.
Trao nhẫn cưới xong là lúc bữa tiệc bắt đầu, mọi người vui vẻ ăn uống, cười nói rôm rả. Ông Tuấn bỗng đứng lên, chậm rãi bước lên bục, cầm mic dõng dạc nói to:
“Trước hết, tôi chân thành xin lỗi vì vừa nãy đã khiến mọi người kinh sợ. Lỗi cũng một phần tại tôi không kiểm tra kĩ càng lai lịch của bọn vệ sĩ, để bọn chúng ngang nhiên trà trộn vào phá đám cưới. Nhưng nhìn về mặt tích cực, vụ ςướק dâu không thành lần này cũng đã cho ta mở mang tầm mắt về cô dâu. Dũng cảm, bất khuất, không cúi đầu trước một ai, vậy mới xứng đáng làm con dâu của tập đoàn Ngô Dương này!”
Mọi người gật đầu đồng ý, vỗ tay ca ngợi Hạ Phương. Mà cô cùng Dương Vĩ đang đi tiếp R*ợ*u nghe thấy bố chồng khen mình cũng thấy hơi ngại, phẩy phẩy tay:
“Đam mê thôi bố!”
Ăn uống xong xuôi, MC làm nóng không khí bằng cách kêu gọi mọi người đăng kí tiết mục biểu diễn.
Đám cưới bạn thân, Bảo Ngân không thể không góp vui được. Cô đang ghi tên mình đăng kí thì nghe thấy giọng nói quen thuộc.
“Em đang đăng kí biểu diễn sao?”
Bảo Ngân quay lại, gật đầu cười. Lại nhìn sang cô gái bên cạnh, xinh đẹp, nhu mì, trong lòng có chút gì đó rất khó diễn tả.
“Đây là bạn gái anh sao? Xinh quá nhỉ!”
Phúc gật gật đầu, bàn tay cũng siết chặt tay bạn gái mình hơn. Anh ấy là sợ bạn gái hiểu nhầm sao? Cũng đúng, gặp lại mối tình đầu của bạn trai, đứa con gái nào chả cảm thấy bất an chứ!
“Em đi đám cưới Phương một mình à?”
Ngân vốn định trả lời có, nhưng trả lời thế có cảm giác như cô vẫn chưa quên được anh nên không muốn có người yêu vậy. Đang không biết nói như nào cho đúng, chợt thấy có một anh đẹp trai đi tới, đôi mắt cô bỗng sáng rực như đèn pha ô tô, dịu dàng tiến tới gần anh ấy, rất tự nhiên mà nắm lấy tay anh.
“Anh đi vệ sinh lâu quá đó! Em chờ anh nãy giờ!”
Khang đơ người vài giây. Sau đó anh đọc khẩu hình miệng cô mới biết rằng cô gặp lại người yêu cũ, đang cần sự giúp đỡ. Không thể làm ngơ, anh đành bất đắc dĩ phối hợp cùng cô.
“Phúc, đây là người yêu em!”
Ngân kéo kéo anh đẹp trai ra trước mặt Phúc, thân mật khoác tay anh đẹp trai, thầm nghĩ nếu Phúc không tin, bắt hai người hôn nhau thì cô cũng sẽ rất vui vẻ mà chứng minh đó nha.
Nhưng Phúc tin ngay và luôn. Anh bắt tay làm quen:
“Tôi tên Phúc. Còn anh?”
“Minh Khang.”
Minh Khang? Chu choa mạ ơi tên đẹp mà người cũng đẹp nữa hihi.
“Hình như 2 người định có một tiết mục chung thì phải? Cố lên nhé, tôi sẽ cổ vũ nhiệt tình!”
Phúc nói xong thì cùng bạn gái đi mất, để lại Bảo Ngân sắc mặt tái mét. Cô có nói sẽ có tiết mục chung sao?
Thấy Khang định rời đi, cô vội vã kéo tay anh lại, bộ dáng năn nỉ:
“Anh đẹp trai gì ơi, anh cũng nghe thấy rồi đó, tên người yêu cũ kia hiểu nhầm tôi với anh diễn chung một tiết mục đó, nếu giờ có mỗi tôi lên diễn một mình chắc chắn anh ta sẽ biết tôi chỉ giả vờ có người yêu. Anh đẹp trai anh tốt bụng, anh giúp thì giúp cho chót, tôi xin anh đó huhu!”
Khang có chút khó xử, mở miệng định từ chối khéo, nhưng lại thấy cô quỳ rạp xuống dưới chân mình van nài, anh đành tặc lưỡi đồng ý.
Mà ngay giây phút anh nói đồng ý, cô gái mới giây trước còn suy sụp khóc lóc van nài anh, giây sau đã bật dậy như có lò xo bên dưới, chạy lon ton đi đăng kí tiết mục. Có cảm giác như anh bị lừa...
...
Đèn trần vụt tắt, ánh sáng đều tập trung trên sân khấu, nơi có một mỹ nam đang chỉnh dây đàn guitar và một cô gái xinh đẹp cười tươi cầm mic.
Tiếng đàn guitar hoà quyện cùng giọng hát trong trẻo vang khắp hội trường.
“Lần hẹn hò đầu tiên chuyện tình mình giống bức tranh
Lần hẹn hò đầu tiên vòng tay thầm mến lấy anh
Bước chân về phía nhau êm ái trăng sáng trời trong
Vừa gặp mà sao anh đã mong
Anh ngóng trông đôi má em hồng...”
Hạ Phương ngồi bên dưới nhìn anh trai cùng với bạn thân của mình trên sân khấu, nghiêng đầu tự hỏi, từ bao giờ họ thân nhau vậy nhỉ?
Tiết mục kết thúc, tất cả mọi người đồng loạt vỗ tay, ai cũng đều ca ngợi đôi trai gái này thật xứng đôi vừa lứa.
Xuống khỏi sân khấu, Bảo Ngân kéo tay Khang lại:
“Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi. Anh có thể cho tôi xin số điện thoại không? Tôi muốn mời anh một bữa để cảm ơn!”
“Không cần đâu!”
Khang lịch sự từ chối, sau đó gạt tay cô, cầm đàn đi mất.
Ngân thẫn thờ. Anh ta từ chối cô sao? Không thể tin được! Với lợi thế về nhan sắc, con đường cô đi hầu hết rất thuận lợi, lại luôn nhận được sự mến mộ, ưu ái của mọi người. Người muốn hẹn hò với cô nhiều không đếm xuể, vậy mà anh ta được cô chủ động mời cơm lại từ chối?
Cô khẽ nhếch môi. Từ nay tôi sẽ khiến anh trở thành bạn trai của tôi. Tôi lựa anh rồi!
...
Sáng hôm sau, Hạ Phương lết một thân đau nhức đến công ty. Cái Ánh lễ tân thấy cô thì chạy nhanh đến đỡ, miệng cười hí hí:
“Thiếu phu nhân, chắc hôm qua mệt lắm rồi phải không? Chị ăn gì chưa? Để em đỡ chị ra phòng nghỉ của nhân viên ăn chút đồ cho đỡ xót ruột. Mà hôm qua chị đuổi bọn ςướק dâu ngầu lắm đó! Em ngưỡng mộ chị quá chừng!”
Hạ Phương gượng cười, mệt đến không nghe nổi nữa. Mà càng nghĩ càng tức, hôm qua biết là tân hôn nhưng Dương Vĩ có cần ђàภђ ђạ cô đến 4 giờ sáng như vậy không? Anh ấy cầm tinh con trâu hay sao mà lúc nào cũng tràn trề sức lực, đã thế sáng vẫn bắt cô phải đi làm đúng giờ, vừa đặt lưng xuống một lát đã phải dậy đi làm, thật là bắt nạt người khác quá đáng mà!
Trong phòng nghỉ lúc này chỉ toàn các nhân viên trẻ tuổi đi sớm không kịp ăn sáng, thấy cô thì ồ ạt ra đỡ, cười cười nói nói.
“Chị Phương... à không, thiếu phu nhân, hôm qua chị đuổi bọn ςướק dâu thật ngầu quá đi!”
“Không nghe chủ tịch chúng ta nói sao? Chị ấy là thiếu phu nhân, là con dâu tập đoàn Ngô Dương này đó, dĩ nhiên phải ngầu rồi!”
“Các cô toàn hỏi chuyện đâu đâu. Phải hỏi xem đêm tân hôn hôm qua thế nào kìa!”
“Đúng đó đúng đó, trông chị ấy mệt lả như này, chắc hôm qua nồng cháy lắm đây!”
“Thiếu phu nhân, chúng em toàn mấy tấm chiếu mới, chắc phải hỏi chị để lấy thêm kinh nghiệm cho sau này rồi.”
Hạ Phương nghiến răng, càng nghĩ càng tức. Không được rồi, có thù không trả không phải Hạ Phương cô.
Thế là cô giả vờ thở dài, trông có vẻ sầu não vô cùng. Các em gái ngây thơ lập tức sa vào bẫy, nháo nhào hỏi thăm cô có chuyện gì. Cô ban đầu tỏ vẻ khó xử, sau đó lại thở dài tâm sự.
“Thật ra nhìn vậy mà không phải vậy. Chị cũng cứ tưởng đêm tân hôn sẽ nồng cháy lắm. Ai ngờ anh ấy yếu vô cùng, cái gì đó còn không bằng một miếng tteokbokki nữa...”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.