“Ngon thì tới đây mà ςướק dâu, chị đây chấp cả lò nhà mày!”
Tên cầm đầu cười lớn, tiếng cười man rợ vang khắp hội trường, ánh mắt khinh bỉ nhìn Hạ Phương:
“Một đứa con gái chân yếu tay mềm như cô thì làm được cái đếch gì?”
Cô không nói gì, trực tiếp phi giày cao gót vào mặt hắn. Chiếc giày cao gót sượt ngang qua mặt, máu đỏ bắt đầu chảy ra.
Hắn sờ lên vết thương, chửi thầm một tiếng, giơ S***g lên nhắm bắn cô, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
“Muốn ăn đạn hả con khốn?”
Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, vì cô biết mục đích hắn đến ςướק dâu, chắc chắn không thể làm hại cô.
Dương Vĩ đằng sau kéo tay cô lại, thì thầm:
“Đừng làm loạn nữa, em sẽ bị thương đấy!”
“Khi nào thật sự thấy nguy hiểm anh hãy giúp, còn không thì sân khấu này là của em!”
Nói xong, cô tiến lên phía trước, giơ hai tay xin hàng, vẻ mặt sợ hãi, như sắp khóc tới nơi.
“Được, đừng bắn tôi... Tôi đi với anh...”
Tên cầm đầu hả hê lắm, hắn tiến dần về phía cô:
“Biết điều ngay từ đầu có phải tốt hơn không?”
Cô vẫn giữ bộ dáng sợ hãi đó, nhưng thực chất đang âm thầm tính toán khoảng cách.
Chờ khi hắn chỉ còn cách cô có một bước chân, lại không có chút cảnh giác nào, cô túm lấy tóc hắn kéo xuống, giơ chân lên dùng hết sức đá mạnh vào “người anh em” phía dưới. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay thô ráp của hắn đã bắt được cổ tay cô, mà cô lại dẫm nhầm vào váy, cứ thế cả hai ngã xuống. Tận dụng thời cơ, cô trèo ngay lên người hắn, ngồi trên bụng mà đấm vào mặt hắn túi bụi.
Cô cũng thuộc dạng cứng cáp, hơn nữa ngày trước còn thi võ được giải Nhì, mỗi cú đấm giáng xuống đều làm hắn ê ẩm mặt mày.
Sau phút choáng váng ban đầu, hắn lấy một tay phòng vệ, tay còn lại mò mẫm tìm VK, vớ được con dao gần đó liền không chút do dự đâm thẳng một nhát xuống chân cô. Mọi người đều hét lên sợ hãi, có đứa bé do quá hoảng sợ mà khóc lóc inh ỏi.
Cô nhìn con dao đâm vào mình, mắt toé lửa, giận dữ gào lên:
“Con mẹ nó, ngươi có biết cái váy cưới này bao nhiêu tiền không hả? Có đi làm cả đời cũng không kiếm tiền mua lại được đâu, thằng chó!”
Mọi người: “...” Váy đắt quan trọng đến thế sao? Hả??
Truyện được sưu tầm và đăng bởi team <a href="https://Novel79.Com/">Novel79.Com</a>
Dương Vĩ đằng sau thở phào nhẹ nhõm, vậy là con dao đã đâm vào bộ váy cưới chứ không phải chân cô. Mặt khác, anh liếc mắt nhìn Lâm Vũ trong vai trò phù rể đang đứng gần đó, gật đầu ra hiệu không cần gọi người tới nữa.
Anh là một người cẩn trọng, dĩ nhiên đã cho người mai phục sẵn bên ngoài, nhưng nếu giờ xông vào, rất có thể bọn áo đen kia sẽ lấy con tin đe doạ, sự việc càng rắc rối hơn. Nhưng nếu thật sự nguy hiểm, cũng không còn cách nào khác.
Mà xem ra cũng không cần thiết lắm...
“Này thì làm hỏng váy cưới bà mày này, này thì tàng trữ VK trái phép này, này thì ςướק dâu này,...”
Mỗi một câu nói phát ra là một nhúm tóc của hắn bị cô dùng dao cắt mất. Cả hai tay của hắn đã bị hai chân cô đè lên, còn chân của hắn dưới bộ váy cưới nặng trịch của cô không thể nhúc nhích, chưa kể cô còn xé một đoạn áo hắn ra bịt miệng hắn lại, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn lông mày, tóc của mình dần dần bị cạo sạch.
Mấy tên đồng bọn khác nhìn đại ca bị đối xử như vậy cũng khẽ rùng mình, đứng im không dám phản kháng. Thật dã man!
Chơi đã rồi, cô lạnh lùng liếc tên đồng bọn khác ở khắp hội trường, từng lời nói đều là đe doạ:
“Chị cho bọn mày hai lựa chọn, một là cúi đầu chấp nhận làm đàn em của chị, hai là sẽ bị đối xử giống như đại ca của bọn mày. Nhìn qua cũng biết chúng mày không phải dân chuyên nghiệp, cầm dao còn không chắc chắn, ςướק dâu bằng niềm tin à? Không cần gọi cảnh sát, thằng nào dám manh động, không chỉ lông mày với tóc bị cạo đâu, chị triệt sản chúng mày cmn luôn!”
Tất cả mọi người trong hội trường bỗng thấy lạnh toát sống lưng. Con dâu của chủ tịch Ngô Dương quả thật đáng sợ!
Từng người từng người lần lượt ném dao đi, quỳ xuống xin hàng. Mà người của Dương Vĩ lúc này nhận lệnh xông vào, áp giải tất cả đi, mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng.
Hạ Phương nhìn chiếc váy bị rách mà đau lòng không thôi, mong muốn trả thù lại trỗi dậy.
“Vĩ, tất cả bọn ςướק dâu mai phục ở chỗ nhân viên resort đều đã bị bắt rồi đúng không? Em muốn đi đến nhà bếp.”
...
Gia Minh ngồi trên ghế lái xe, trong lòng như lửa đốt.
Đã quá thời gian quy định ςướק dâu, sao bọn chúng vẫn chưa mang cô ra chứ? Liệu có chuyện gì xảy ra sao?
Khẽ chửi thầm một tiếng, có việc bắt một đứa con gái thôi mà cũng không làm được, thật vô dụng.
Bỗng cửa xe bật mở, anh cứ tưởng bọn chúng áp giải Hạ Phương đến, vui mừng nhìn ra, nhưng giây sau tất cả mọi thứ trở nên tối đen như mực. Trước khi ngất, anh thấy cô ở ngoài xe. Như vậy là việc ςướק dâu đã thành công rồi!
Anh mơ anh chở cô đến căn nhà đã chuẩn bị trước, giam nhốt cô ở đó ngày này qua ngày khác. Đến khi anh nắm quyền điều hành công ty Phạm Gia, anh lập tức li hôn với Linh An, đón cô về. Anh thấy rõ bộ mặt tức tối của Dương Vĩ khi nhìn thấy anh và cô bên nhau. Phải, cô là của anh, chỉ có thể là của anh!
Gia Minh mơ màng mở mắt, một mùi hương nồng nặc sộc thẳng lên mũi giúp anh tỉnh táo hẳn.
Con mẹ nó, là sầu riêng!
Khắp người anh đều được trét đầy sầu riêng, mà vỏ sầu riêng còn được cắt thành từng mảnh gài đầy trong xe, có cảm giác anh chỉ cần xoay người một chút là những gai sầu riêng nhọn hoắt sẽ đâm vào người anh.
Anh định mở cửa xe nhưng cửa xe đã bị chặn lại, hơn nữa cũng không thấy chìa khoá xe đâu. Cửa sổ mở toang, nhưng nơi này nằm ngay cạnh bãi rác, lại vắng vẻ, không một bóng người qua lại.
Trò này chắc chắn do Hạ Phương. Cô biết anh ghét sầu riêng, càng ghét sự bẩn thỉu, dơ dáy. Hẳn là cô đang muốn trả thù anh.
Chợt để ý đến tờ giấy trước mặt. Là nét chữ quen thuộc ấy.
‘Gửi tặng anh quả sầu riêng có giá sương sương 5 lít. Tôi đã lấy trong ví của anh tiền sầu riêng và thêm 2 củ tiền mừng cưới rồi, không cần phải áy náy vì chưa đưa tiền cho tôi đâu. Tôi cũng gọi cho thư kí của anh rồi, từ giờ đến lúc đấy ngoan ngoãn tận hưởng hương vị sầu riêng thơm lừng hoà quyện cùng với mùi rác thối bên cạnh đi nhá. Th***!’
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.