Hạ Vũ Yến đã bất tỉnh suốt ba ngày , cuối cùng cũng tỉnh lại .
Cô mở mắt ra , nhìn trần nhà trên đầu cô , trong lòng tối tăm vô cùng .
Đứa con ấy , cuối cùng cũng không giữ lại được .
Đã ૮ɦếƭ trong vòng tay của cô .
Tiếng cửa phòng phát ra tiếng rắc , bị ai đó mở ra .
Lục Nghệ Văn đẩy cửa vào , không hề có biểu cảm gì nói : “ Tỉnh rồi ư ? "
Hạ Vũ Yến nằm nghiêng người , nhìn lướt qua hắn một lần , sau đó lại đưa ánh mắt ra chỗ khác , sắc mặt lạnh lùng như nước . Chân mày Lục Nghệ Văn hơi nhíu lại , đây là lần đầu tiên , người đàn bà này lạnh lùng với hắn như vậy .
Bước hai ba bước tới bên giường , Lục Nghệ Văn đem giấy thỏa thuận ly hôn , vứt trước mặt Hạ Vũ Yến .
“ Giấy thỏa thuận ly hôn , ký đi . "
Hạ Vũ Yến ngồi dậy , quả nhiên cô đã cầm 乃út lên ký , ngay đến một giây do dự cũng không có .
Bàn tay Lục Nghệ Văn bất chợt nắm chặt lại , ánh mắt nhìn chằm chằm vào đầu 乃út của Hạ Vũ Yến .
Sau khi viết được hai chữ , động tác của Hạ Vũ Yến đột nhiên dừng lại , ngước đầu lên , bình tĩnh nhìn vào Lục Nghệ Văn : “ Sau khi ly hôn , thì anh sẽ buông tha cho tôi và Tiến Hải đúng không ? "
Đến tận bây giờ cô cũng chưa biết được tung tích của Tiến Hải ở đâu .
Lục Nghệ Văn cười chế nhạo : “ Sao , cô đối với gian phu của cô , vẫn còn nhớ nhung như vậy ư ? " .
Hạ Vũ Yến nhìn thẳng vào ánh mắt ác độc của Lục Nghệ Văn , lạnh nhạt đáp : “ Đúng vậy , bây giờ tôi mới phát hiện , anh ấy so với anh , tốt hơn gấp vạn lần . Nếu lúc đó tôi không bị mù , yêu thương anh , thì sao tôi lại trở thành bộ dạng như thế này ? "
“ Hạ Vũ Yến ! " Lục Nghệ Văn đột nhiên mất bình tĩnh tức giận , bước một bước lên phía trước , Ϧóþ lấy cằm của Hạ Vũ Yến , “ Đừng quên , lúc đó là cô cầu xin được ở bên cạnh ta ! Chính miệng cô nói yêu ta nhất , nguyện vì ta làm tất cả mọi việc ! Là cô tự chuốc lấy ! "
Sắc mặt Hạ Vũ Yến vẫn bình thản như cũ , cười nhạo báng : “ Đúng vậy , tôi thật sự quá hối hận . "
Nói xong , cô liền đẩy Lục Nghệ Văn ra , ký roẹt roẹt cái tên còn lại của mình trên giấy thỏa thuận ly hôn , hất ngón tay nhỏ nhắn một cái , ném tờ giấy lên thân người của Lục Nghệ Văn .
“ Ly hôn , bắt đầu từ bây giờ , tôi và anh , sẽ không còn bất cứ dính líu gì nữa ! "
Lục Nghệ Văn không bất lấy tờ giấy đó , chỉ nhìn nó lung lay rơi xuống , nằm dài trên đất .
Hắn cũng không hề rời khỏi , khắp người tỏa ra luồng khí lạnh lùng và tàn nhẫn , hắn vẫn đứng tại chỗ , nhìn chằm chằm vào Hạ Vũ Yến , trong mắt hắn , là cơn thịnh nộ của cuồng phong bão táp .
Hạ Vũ Yến nhíu mày nhìn hắn , cô sợ và co rút thân người trong tiềm thức .
“ Hạ Vũ Yến , cô thật sự tưởng rằng , tất cả sẽ kết thúc đơn giản như vậy sao ? " Lục Nghệ Văn đột tiến về phía trước một bước , Ϧóþ chặt cái cổ thon gọn của Hạ Vũ Yến lại , đè cô xuống giường bệnh .
Roẹt - - - - chiếc áo bệnh viện mỏng manh bị xé ra , thân hình của Lục Nghệ Văn , lẻn vào giữa đôi chân của cô .
“ Lục Nghệ Văn , anh làm gì vậy ? Tôi và anh đã ly hôn rồi ! Anh không được ᴆụng đến tôi nữa ! "
Lục Nghệ Văn kiềm chế cô lại một cách тһô Ьạᴏ , hoàn toàn bỏ qua khúc *** , thâm nhập trực tiếp vào người cô .
“ Đau . . . " Hạ Vũ Yến đau đớn kêu lên .
Cô mới vừa sinh xong , thân thể ốm yếu , sao lại chịu đựng được sự dày vò của Lục Nghệ Văn .
Động tác của Lục Nghệ Văn hung hãn và mạnh bạo , nỗi đau mà hắn gây ra , dường như sắp lấy mạng Hạ Vũ Yến .
Lúc đầu cô còn vùng vẫy được , sau đó cô thật sự không còn chút sức lực nào nữa , chỉ có thể thả lỏng cơ thể , để mặc cho Lục Nghệ Văn ђàภђ ђạ .
" Thật để tiện , Hạ Vũ Yến , cô tự xem lại bộ dạng đê tiện hiện giờ đi , cô chính là đội giày rách rưởi bị tôi ђàภђ ђạ , Tống Tiến Hải sao lại có thể chịu lấy cô được ?
Hạ Vũ Yến nằm trên giường bệnh , run rẩy đáp trả một cách yếu đuối : “ Anh ấy không lấy tôi thì tôi sẽ theo đuổi anh ấy ! Dù cho phải Bán th*n thì cũng tốt hơn đi theo kẻ hèn hạ như anh ! "
Phản ứng của Lục Nghệ Văn lúc ấy , chính là những cơn xâm nhập mạnh bạo hơn nữa .
Hạ Vũ Yến mệt mỏi và đau khổ nhắm tịt mắt lại , thật rất muốn ૮ɦếƭ đi như thế này luôn cho cam lòng . . . .
Trong phòng tràn ngập mây mưa bất tận , nhưng không ai để ý được , cửa phòng bệnh , đã bị ai đó đẩy ra một khẽ hở .
Phạm Tiểu Vân , đang đứng ngoài cửa , nhìn hai người đang mây mưa trên giường kia một cách nham hiểm .
Con tiện tì Hạ Vũ Yến , dù cho thân thể của ả đã hoang tàn ma dại như vậy rồi , nhưng cũng phải mê hoặc Lục Nghệ Văn của ta !
Nhất định phải ɢɨết ૮ɦếƭ ả ! Nhất định phải lấy mạng ả !
Phạm Tiểu Vân lặng lẽ đóng cửa lại , rời khỏi một cách nham hiểm , nhưng trước mặt cô lại xuất hiện một bóng người .
“ Phạm tiểu thư , muốn hợp tác với ta không ? "
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.