Hôm sau, Bạch Anh đến Thiên Long tìm Ngọc Uyển Quân, không phải vì chuyện hợp tác với Khương thị mà là cô ấy bị ba mình mắng một trận vì chuyện không lấy được hợp đồng từ Vương Chánh.
Bạch Anh vẻ mặt không vui vẻ gì mấy, đi vào văn phòng, tự nhiên ngồi xuống ghế, nhìn người nào đó vẫn đang chăm chú làm việc. Cô ấy ho nhẹ tạo sự chú ý, nói nhỏ:
_ Quân Nhi, hôm nay mình đi chơi đi? Mình vừa bị ba mắng một trận, vì không lấy được hợp đồng từ tay Vương Chánh!
_ Vương Chánh?
Ngọc Uyển Quân nhìn Bạch Anh hỏi lại, thấy được cái gật đầu yểu xìu của cô bạn, cô như nhớ đến chuyện gì đó!
Trong tiểu thuyết, Vương Chánh luôn theo đuổi Bạch Anh nhưng đều bị cô ấy từ chối! Sau này lại sinh lòng hận thù mà bắt cóc Bạch Anh rồi định *** nhưng không thành!
Ngọc Uyển Quân nhìn Bạch Anh đang mệt mỏi tựa lưng vào ghế, cô đi đến rót nước đưa cho cô ấy, nói:
_ Tiểu Bạch, sau này cậu đừng gặp mặt hắn ta nữa!
_ Mình biết chứ, nhưng ba bắt mình đến xin lỗi hắn, còn hợp đồng được hay không cũng không quan trọng nữa!
_ Vậy xin lỗi làm gì?
Bạch Anh lắc đầu, cô với lấy chiếc điện thoại trên bàn, gọi điện cho Khương Phong Dũng. Đầu dây bên kia đang họp, vừa nhìn thấy người gọi đến đã bắt máy ngay!
_ Alo, nhớ anh sao?
_ Xí, em và Tiểu Bạch đến gặp anh nha, anh rảnh chứ?
_ Được! Anh bảo Hoàng Minh đến đón em.
_ Không cần, em đi cùng Tiểu Bạch.
Nói xong liền cúp máy, nhìn Bạch Anh mỉm cười một cái rồi dắt tay cô ra ngoài. Vừa xuống sảnh đã gặp một người mà cô vô cùng ấn tượng khi đọc tiểu thuyết.
Người đàn ông được Lộ Dao dẫn dắt đến gặp cô, nhưng mọi chuyện hầu như đã bị sai lệch tất cả! Kể cả chuyện người đàn ông này đến tìm cô cũng nhanh hơn dự định.
Hắn ta đi đến đứng trước mặt cô, giọng điệu của một công tử đào hoa, vừa nói vừa không an phận muốn đưa tay sờ vào mặt cô, nhưng lại bị Bạch Anh hất văng ra!
_ Chào Ngọc tiểu thư, tôi là Nhậm Hào. Tôi làm quen với cô được chứ?
_ Nhậm Hào, anh muốn cái gì đây? Anh cũng đâu phải không biết Quân Nhi là vợ của Khương Phong Dũng?
_ Chỉ là vợ sắp cưới!
Giọng nói và nụ cười của Nhậm Hào càng khiến cho cả hai phải ghê tởm. Ngọc Uyển Quân lại chẳng muốn giao lưu với hắn thêm một chút nào, lại còn có hẹn với anh chồng.
Cô đưa tay chỉ hướng ra cửa, rồi lại chỉ tay về hướng bảo vệ, mới nhìn lại Nhậm Hào nói:
_ Một là anh ra cửa rẽ phải hay trái rồi về! Hai là tôi gọi bảo vệ đến đưa anh về. Nếu như để tôi gọi bảo vệ, thì mọi người sẽ nghĩ anh đến để gây chuyện chứ không phải đến để trao đổi hàng hóa.
Nhậm Hào nhìn Ngọc Uyển Quân rất lâu mới để lộ một nụ cười, có thể nói hắn ta là vai phản diện nhưng lại được tác giả ưu ái, vẻ đẹp trai của hắn cũng không thua kém gì với Khương Phong Dũng.
_ Ngọc tiểu thư lại muốn đuổi khách sao?
_ Ồ?
Nhậm Hào nhíu mày với câu trả lời của cô, lại thấy được hành động tiếp theo của Ngọc Uyển Quân. Cô ghé miệng sát vào tai hắn, nói nhỏ:
_ Về nói lại với Lộ Dao, tôi không phải là người dễ chọc, còn tìm người đến gây sự, thì cho dù là Lộ gia hay Nhậm gia của anh, tôi đều sẽ chôn vùi!
Nhậm Hào nghe xong liền đứng hình, lại chẳng nghĩ cô sẽ nói ra những lời này! Theo như những gì hắn tra được trên mạng thì cô tiểu thư của Ngọc gia này là một cô gái không có gì nổi bật.
Lại được cái tính hay bám lấy người khác, vừa yếu đuối vừa nhu nhược. Nhậm Hào nhìn lại người trước mặt, không nghĩ rằng những gì điều tra trên mạng lại khác xa hoàn toàn với bên ngoài.
Ngọc Uyển Quân quay lại chỗ cũ, nhìn Nhậm Hào bồi thêm một câu:
_ Anh cần tôi tiễn không?
Nhậm Hào lúc này mới hoàn hồn, nhìn Ngọc Uyển Quân một cái rồi rời đi! Nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, hắn lại càng muốn chinh phục cô hơn. Cô cũng là cô gái đầu tiên dám từ chối hắn một cách công khai như vậy!
Bạch Anh thấy Nhậm Hào đã rời đi, thắc mắc là không biết cô đã nói gì mà hắn lại từ bỏ dễ dàng như vậy!
_ Cậu đã nói gì vậy?
_ Mình nói, Khương gia và Ngọc gia, còn có Hoàng gia và Bạch gia, những gia tộc này không phải hắn muốn chạm là chạm được!
Bạch Anh như ngộ ra, cô nói vô cùng chí lí, những gia tộc nổi danh trong nước. Nhậm gia của hắn lại nhỏ bé như vậy, muốn ***ng vào Ngọc Uyển Quân cô, không để Ngọc gia ra tay, Khương gia đã P0'p ૮ɦếƭ hắn rồi!
Nhậm Hào ra về, vừa lên xe đã gọi ngay cho Lộ Dao trách móc. Vẻ mặt vừa tức giận vừa mất mặt của hắn, có lẽ là lần đầu xuất hiện.
_ Lộ Dao, cô cho tôi con mồi khó ăn vậy sao? Cô ta còn biết tôi là do cô sai đến nửa kìa!
_ Anh nói cái gì? Sao cô ta lại biết chứ? Không lẽ chúng ta bị theo dõi rồi? Nhưng cũng chỉ liên lạc qua điện thoại, sao bọn họ biết được chứ?
_ Đấy là chuyện của cô, tôi không cần biết cô dùng cách nào, tôi muốn cô ta.
Lộ Dao cắn răng suy nghĩ, đã hứa sẽ để Ngọc Uyển Quân thế chỗ cô ta, nếu như kế hoạch không thành công thì cô ta sẽ bị Nhậm Hào đưa thẳng lên giường.
_ Được, anh cho tôi một tuần, con mồi này sẽ đưa đến tận giường cho anh.
_ Lộ Dao, cô nên nhớ, không có được cô ta thì cô sẽ bị thay thế đó!
Nhậm Hào cúp máy, sau đó liền lái xe đi mất! Lộ Dao tức giận quăng mạnh chiếc điện thoại xuống sàn, lại không kiềm chế được mà đập phá đồ đạc.
_ Ngọc Uyển Quân, mày biết được tao sai hắn đến thì sao? Mày cũng không thể làm gì được tao! Mày đợi đi, tao nhất định sẽ không để mày sống yên ổn đâu!
Người làm vừa dọn dẹp bên ngoài xong, nghe được câu nói bên trong của Lộ Dao. Người làm liền nhanh chân chạy xuống lầu gọi điện cho Lộ Thành báo cáo chuyện vừa rồi!
Ông nghe xong đã rất tức giận, ông là người liêm chính, chuyện nào ra chuyện đó! Với lại, ông lại rất thích cô gái tên Ngọc Uyển Quân này, vừa xinh đẹp lại tài giỏi, khí chất trên người của cô cũng rất khó giấu đi!
Lộ Thành định sẽ về nhà giáo huấn cho Lộ Dao một trận nhưng lại sợ trong thời gian này cô ta lại bày trò gây khó dễ cho người khác!
Ông liền bảo thư kí liên lạc với Khương Phong Dũng, nhắc nhở anh một chút cũng khiến ông yên tâm hơn!
Lúc đầu, Khương Phong Dũng không tin lắm nhưng vì Lộ Thành nổi tiếng là công tư phân minh, lại không vì chuyện Lộ Dao là con gái mình mà cắt đứt hợp đồng.
Khương Phong Dũng liền để Hoàng Minh sắp xếp vệ sĩ theo sau cô hai bốn trên hai bốn. Nhưng vì sợ cô thấy phiền nên đã để người của mình cách xa cô, cũng không để cô biết chuyện này.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.