"Tôi có thể hiến máu!"
Lâm Ngọc Yên không ngần ngại lên tiếng, cô cũng có nhóm máu giống với Phó Thần nên từ nhỏ được bao bọc rất kỹ, chỉ cần cô đùa giỡn trầy xước một tí là cả nhà lại ồn ào lên.
"Yên Yên..."
Hạ Xuân muốn ngăn cản nhưng Lâm Ngọc Yên nhìn bà với thái độ kiên quyết.
Bà biết rõ tính cách của con gái mình, một khi đã làm gì sẽ làm cho bằng được, cho dù có ai khuyên bảo cũng không làm cô thay đổi ý định, huống chi cô còn đang cảm thấy có lỗi với Phó Thần, chắc chắn cô sẽ không vì bản thân mà khoanh tay ngồi ngó.
"Ngọc Yên, con thật sự sẽ hiến máu cho A Thần sao? Nếu cứu được nó, Phó gia chúng ta lại mang ơn con thêm lần nữa."
Phó lão gia tử hiền từ lên tiếng.
Phó lão gia tử luôn có ấn tượng tốt với Lâm Ngọc Yên, ông biết cô từ khi còn nhỏ, mỗi lần theo chân Lâm lão gia tử đến Phó gia, Lâm Ngọc Yên luôn hành xử ngoan ngoãn, chưa từng tỏ ra hống hách như Lôi Vân hay Trương Thể Loan, chính vì vậy khi muốn Phó Thần thành gia lập thất, ông đã nghĩ ngay đến Lâm Ngọc Yên.
"Ông nội, con chắc chắn sẽ cứu Phó Thần.
Ông nội không cần cảm thấy nợ con, chuyện của con và Phó Thần đã qua rồi, con không tính toán nữa, đổi lại là người khác con cũng sẽ cứu thôi."
Lâm Ngọc Yên mỉm cười.
"Dù thế nào chúng ta vẫn thành thật cảm ơn con."
Phó lão gia nói.
"Vâng." Lâm Ngọc Yên lễ phép, cô quay sang nhìn bác sĩ: "Bác sĩ có thể chuẩn bị để tôi hiến máu rồi."
"Mời cô theo tôi làm kiểm tra tổng quát."
Tia vui mừng hiện rõ trên mặt bác sĩ, Lâm Ngọc Yên đi theo ông ấy làm kiểm tra nhanh tình trạng sức khỏe tổng quát.
Xưa nay Lâm Ngọc Yên luôn ăn uống điều độ, tập thể dục hợp lý nên sức khỏe của cô dĩ nhiên rất tốt.
Bác sĩ đưa cho cô một tờ đơn tình nguyện hiến máu, sau khi điền xong, bác sĩ bắt đầu tiến hành lấy máu của Lâm Ngọc Yên.
Số lượng máu Phó Thần cần là một ngàn đơn vị máu, nhưng bác sĩ chỉ lấy năm trăm đơn vị máu của Lâm Ngọc Yên.
Số còn lại sẽ chờ máu được chuyển đến.
Dù sao cô cũng là con gái, lấy quá nhiều máu có thể khiến cô ngất xỉu.
Chỉ năm trăm đơn vị máu thôi cũng đã làm sắc mặt Lâm Ngọc Yên tái xanh.
"Cảm ơn cô Lâm, chúng tôi sẽ cố hết sức cứu Phó tổng, sẽ không để máu của cô bị lãng phí."
Bác sĩ nói sau khi cùng Lâm Ngọc Yên ra ngoài, kế tiếp, bác sĩ mang bịch máu vào trong phòng phẫu thuật, đèn vẫn được thắp sáng.
Lâm Ngọc Yên được Hạ Xuân và Phó phu nhân đỡ ngồi xuống, bình cháo vốn dĩ mua cho hai vị Lâm lão gia tử bây giờ được múc ra để Lâm Ngọc Yên ăn lấy sức, Lương Tuấn cũng đã đi mua cho cô hộp sữa tươi.
Lâm Ngọc Yên không từ chối ăn uống, cô phải có sức lực mới chờ được tin tốt của Phó Thần.
Ánh mặt trời sáng rực trãi dài trên hành lan phòng phẫu thuật.
(..................)
Ba ngày sau.
Phó Thần từ từ mở mắt, trước mắt hắn là trần nhà vô cùng quen thuộc, mùi thuốc sát trùng nói cho hắn biết hắn đang ở đâu, cố gắng chớp mắt mấy cái để thích nghi ánh sáng, trần nhà trắng toát cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng, hắn muốn cử động nhưng cơn đau buốt khiến hắn kêu lên một tiếng.
"Anh đừng cử động, trên người có vết mổ, tùy tiện động đậy sẽ làm nơi đó bị rách ra."
Lâm Ngọc Yên buông cuốn sách đang đọc xuống vội vàng ngăn cản Phó Thần động đậy, hắn hôn mê vừa mới tỉnh dậy, cô cần gọi bác sĩ kiểm tra trước khi hắn tự làm hại bản thân mình.
"Yên Yên, sau em lại ở đây? Tôi bị làm sao vậy?"
Phó Thần khó khăn mở miệng hỏi.
Đầ óc của hắn đang rất mơ hồ, hắn tạm thời không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, so với lần trước bị đâm, lần này tương đối nghiêm trọng.
"Anh bị người ta bắn hai phát S***g, anh không nhớ gì sao?"
Lâm Ngọc Yên bỏ qua vế trước trực tiếp trả lời Phó Thần vế sau, nhìn qua vẻ mặt, hình như Phó Thần thật sự không nhớ bản thân đã trãi qua chuyện gì, cô cũng không ngại gợi lại ký ức cho hắn.
Phó Thần trầm mặc nghĩ ngợi một lúc, ký ức mấy ngày trước từ từ ùa về, nó giống như thước phim quay chậm tua lại từng sự kiện một, mất một lúc hắn mới hoàn toàn nhớ lại.
"Em đã ở đây chăm sóc tôi sao?"
Phó Thần hỏi.
"Đúng vậy, không chỉ có tôi, còn có mẹ anh và Lưu quản gia, mẹ anh vừa về nhà để nấu cháo còn Lưu quản gia mang đồ đạc mấy hôm nay về biệt thự để người làm giặt giũ." Lâm Ngọc Yên tường tận giải thích, thấy Phó Thần muốn ngồi dậy, cô lại ngăn cản: "Đã nói anh đừng cử động rồi, chờ bác sĩ đến kiểm tra cho anh đã!"
"Xin lỗi, tôi khiến em lo lắng mấy hôm nay.
Chắc em lại càng ghét tôi hơn có phải không?"
"Anh nói chuyện ngốc nghếch gì vậy? Sao tôi lại ghét anh chứ?" Lâm Ngọc Yên hơi nghĩ ngợi: "Ừm, lúc trước đúng là có."
"Xin lỗi...!tôi không muốn làm em ghét tôi đâu!"
"Nhưng anh đã làm rồi." Lâm Ngọc Yên đả kích: "Còn làm đến hai lần."
Phó Thần im lặng, thật ra đâu chỉ có hai lần, mà có rất nhiều lần mới đúng.
Lâm Ngọc Yên như nhìn thấu được tâm trạng của Phó Thần liền nói: "Tôi không tính toán với anh đâu, yên tâm đi."
"Cảm ơn em, em đúng là cô gái tốt!"
Phó Thần mỉm cười, đây là lần đầu tiên hắn dùng thái độ bình thường đối diện với Lâm Ngọc Yên, trước kia nếu không phải lạnh nhạt thì là thái độ bá đạo tổng tài, ép buộc cô rất nhiều chuyện.
Lâm Ngọc Yên định mở miệng nói chuyện, ngay lúc này bác sĩ cùng y tá đến kiểm tra tình trạng của Phó Thần sau khi nhận được chuông báo từ phòng bệnh, bác sĩ xem xét vết thương của Phó Thần mấy lần, tỉ mỉ quan sát tình trạng sức khỏe, sau khi xác đinh mọi thứ đều ổn, bác sĩ nói:
"Phó tổng đã không còn nguy hiểm gì rồi, ngày mai nên để Phó tổng xuống giường từ từ đi lại, việc ăn uống tạm thời nên ăn đồ loãng để dễ tiêu hóa."
"Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ!"
Phó Thần lên tiếng.
"Đây là nhiệm vụ của tôi, nếu Phó tổng muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn cô Lâm đã hiến máu cứu anh lúc nguy cấp nhất mới đúng!"
Bác sĩ mỉm cười sau đó cùng y tá rời đi.
Phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Ngọc Ngọc Yên và Phó Thần, hắn cố gắng ngồi dậy lần nữa, lần này Lâm Ngọc Yên vội đỡ làm điểm tựa để hắn có thể ngồi dựa vào tường, sau đó cô rót cho hắn một ly nước ấm.
"Em truyền máu cho tôi sao? Em cũng thuộc nhóm máu hiếm à?"
Phó Thần cầm ly nước uống một ngụm rồi hỏi.
"Đúng vậy, may mắn cho anh đó, lúc ấy bệnh viện không còn máu dự trữ, chờ tiếp tế từ bệnh viện khác sẽ mất thời gian nên bác sĩ đã hỏi có ai cùng nhóm máu truyền được cho anh không, tôi cũng có nhóm máu hiếm nên tính mạng anh mới giữ được."
"Tôi lại nợ em rồi!"
"Cảm thấy nợ tôi thì anh có thể buông tha cho anh tôi để trả nợ."
Lâm Ngọc Yên nửa đùa nửa thật.
"..."
Phó Thần im lặng, thật ra hắn đã giải quyết chuyện của Lâm Đình Vũ rồi, tính toán thời gian thì tên ấy đã được thả ra.
Đến lúc này hắn không biết có nên giải thích với cô không.
"Tôi biết anh đã giúp anh tôi được minh oan rồi, anh ấy cũng được cảnh sát trả tự do ngày hôm qua.".
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.