‘’Khuya rồi cậu chưa ngủ nữa à.’
Trân khát nước nên mò mẫm xuống lầu, đi ngang qua phòng cậu thì thấy cửa phòng còn sáng nên đi vào. Khải nhìn chằm chằm vào Trân làm con bé cứ ngờ ngợ.
‘Cậu sao vậy, bệnh à.’
Khải bất chớt kéo tay ôm chầm lấy nó vào ng, thật chặt, như cố gắng che giấu nó đi vậy. Biết bao nhiêu nỗi niềm của cậu gửi vào cái ôm đó.
‘Em gọi bà nhé!’
‘Đừng nói gì cả, để anh ôm bé một chút thôi.’
Bé không hiểu gì cả, nhưng cũng nghe lời, vòng tay qua ôm lấy Khải.
- --------------------------
Sáng hôm sau cả nhà đều tất bật với công việc đầu tuần, nhưng ông bà chủ lại ở nhà, còn bé Trân thì đã được xin phép nghỉ. Cậu và An đều muốn ở nhà chờ sự kiện trọng đại diễn ra nhưng cái uy của ông bà vẫn còn vững nên anh em nhà hắn vẫn phải nghe theo. Anh trai đèo em gái đi học mà cứ mường tượng ra lúc gặp cha mẹ bé sẽ như thế nào, không phải thì tốt, nhưng lỡ. Bé An thì vẫn lớ ngớ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cố đòi anh kể cho bằng được. Nghe thôi là con bé sụt sùi khóc, nhìn ngoài nó mạnh mẽ thế thôi chứ tâm hồn mỏng manh lắm. Đã thế vào lớp tên ôn dịch kia lại còn chọc ghẹo.
‘Mới đầu tuần đã bị mẹ quất à, ha ha.’
An lại càng khóc rõ to hơn, hại ai đó chẳng biết nó bị gì.
‘Sao thế, có sao đâu, Dương vẫn bị mẹ mắng hoài mà, chuyện nhỏ.’
Dương bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng, mọi hôm Trân vẫn đi học với An mà, hôm nay lại không thấy, con nhỏ này lại khóc liên hồi.
‘Tiểu công chúa của tôi đâu rồi.’
‘...’
‘Công chúa bệnh rồi à, hay có chuyện gì.’
‘Hức…hức…mua cho đồ ăn sáng đi, sáng đi chưa kịp ăn gì…hức hức.’
‘Ai za.’
Dương rít lên tức giận, quả thật con nhỏ này làm cậu tức xì khói rồi. Nhưng Dương biết chả thứ gì có thể đe dọa được An, vì Trân công chúa, Dương nhịn.
Dương móc ví từ trong cặp ra chạy vội xuống canteen, mua hai bánh sanwich kèm lon coca. Vì chạy vội vàng nên người Dương đầm đìa mồ hôi, thấy Dương tội tội nên An cũng không làm khó nữa. Vừa ăn vừa kể những gì mình biết cho Dương nghe. Nhưng dối là con nuôi của bác như trước giờ vẫn tung tin với người ngoài.
‘Gì kì cục vậy, Trân có đi theo họ không?’
‘Không biết nữa, nhưng ở với gia đình sẽ tốt hơn chứ.’
‘Nhà An không phải gia đình à, mười mấy năm rồi chứ ít gì.’
‘Trân đi An sẽ nhớ lắm luôn í, chả ai chơi cả.’
‘Tôi cũng nhớ công chúa, à không, tớ sẽ xin bố chuyển trường, tiện cả đôi đường, cũng chả gặp mặt An đáng ghét nữa.’
Cô gái tưng tức, dám gọi mình đáng ghét cơ đấy, ta mà đáng ghét thì chắc chắn mi không phải là người rồi cưng ạ.
‘Vứt hộ lon nước.’
‘Hết giá trị lợi dụng rồi em ơi, tự đi mà vứt đi chứ ai vứt hộ.’ Dương vẫy vẫy tay chọc tức An, chuyện như cơm bữa nên cả lớp cũng quen rồi, chả ai quan tâm.
- --------------------
Ra về con em không chậm chạp như mọi ngày, vừa đánh trống là đã mang cặp lao ra cổng trường, thấy anh trai đã đứng ở đó vợi tâm trạng rất nôn nóng.
‘Đưa mũ cho em, mau nhanh quay xe đi.’
Giữa trưa nóng nực, ông anh chở em gái phóng xe lạng chỗ này lách chỗ kia, con em còn không ngừng thúc giục anh nhanh lên. Về tới nhà là vứt luôn cái xe ngoài cổng, thằng anh cõng em chạy nhanh vào nhà. Vừa tới cửa thì thấy mọi người cười nói rôm rả, Trân thấy cậu về thì kéo tay tới giới thiệu.
‘Cha, mẹ, đây là người luôn quan tâm chăm sóc, giúp đỡ việc học của con đấy, còn cả An nữa, bạn ấy dính lấy con suốt luôn.’
Khải ngớ người, không biết phải làm gì.
‘Chào cô chú.’
Cậu chủ nhẹ nhàng xin phép lên phòng. Đóng sầm cửa lại, Khải đứng dựa người vào cửa. Vậy là thật sao, bé chắc chắn sẽ rời xa cậu sao, tinh thần vui vẻ, phấn chấn của Trân lúc đó là như vậy sao. Tại sao nó có thể tàn nhẫn với cậu như vậy, đùng một cái rời xa cậu. Mười mấy năm gắn bó, chính cậu còn là người đem nó về cơ mà, tại sao bố mẹ có thể lấy bé đi được. Khải sợ, sợ một ngày buổi sáng sẽ không có ai gõ cửa kêu cậu dậy đi học, không một ai mè nheo đòi kem dâu cho bằng được bất chấp thời tiết, mỗi buổi tối sẽ không được chê nó ngốc nữa, chẳng được nghe giọng nói ngọt sớt ăn năn hối lỗi của ai đó. Chợt nhận ra, bé đã lắp đầy hết cả trí nhớ của anh rồi, làm ơn, đừng đi, có được không.Con xin trời cao, hãy để nó lại bên con, con nguyện đánh mất cả tương lai, chỉ vì nó thôi.
Mệt nhọc, đau khổ, Khải từ từ bước lại chiếc giường, ngã một cách vô thức lên giường. Cậu ngã vì sự mệt mỏi của một ngày dài, cũng là sự gục ngã đối với sự sắp đặt của định mệnh.
- --------------
Dưới lầu...
"Con sắp xếp đồ rồi đi với ba mẹ nhé!."
Trân sững sờ, mở to mắt.
"Đi đâu hả mẹ, chả phải mình sẽ ở đây sao."
"Mẹ biết là con gắn bó đây lâu rồi nên rất khó để đi, nhưng con không muốn về ở với ba mẹ sao?"
"Con...con... con muốn nhưng..."
Bà chủ biết nó khó chọn nên khuyên.
"Thôi anh chị cứ để cháu nó ở đây vài tháng đã, rồi đi cũng chưa muộn. Việc học cũng đang còn dang dở, đợi sau tết rồi hẳng đi."
"Nếu ah chị đã nói vậy thì thôi, để ba mẹ về dưới, lâu lâu lại lên thăm con nhé."
"Dạ vâng ạ,"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.