Đóng cửa nhà vệ sinh, Thẫm Mộng Quân đặt Mộc Nhiên lên bồn rửa mặt, hai chân chen giữa người cô, hơi đỉnh eo, thuận thế đưa mệnh căn vào chân tâm.
“Anh còn chưa bắn, làm xong rồi hẳn tắm!” Môi mỏng dán lên cánh môi đỏ bừng của Mộc Nhiên.
Bồn rửa mặt cao vừa đủ, Thẫm Mộng Quân không cần phải khom lưng, hai chân đứng thẳng, liên tục đỉnh eo về phía trước, mệnh căn vui sướng vùi vào bên trong.
Tiểu hoa vừa mới cao trào vẫn còn bị sưng đỏ, giờ phút này đang gian nan cố gắng phun ra nuốt vào mệnh căn, hai cánh hoa môi đáng thương run rẩy, thịt non bên trong theo động tác của mệnh căn kéo ra ngoài rồi lại bị nhét trở ngược về.
Thẫm Mộng Quân kịch liệt đâm thọc, mệnh căn phá vỡ tầng tầng lớp lớp mị thịt, đẩy thẳng vào sâu trong miệng h.uyệt, phát ra âm thanh nhóp nhép.
Hạ thể lần nữa bị dấy lên ***, cảm giác như đang được ngâm trong dòng nước, xúc cảm mãnh liệt khiến Mộc Nhiên không thể thở được, cô bị cảm giác này đe dọa, liều mạng lắc đầu, khóc lóc nói:“Đừng mà……Mộng Quân đừng đâm nữa……Em ૮ɦếƭ mất…!”
Mệnh căn cảm nhận được h.uyệt đạo bên trong đang điên cuồng co rút, khuôn mặt Thẫm Mộng Quân hiện lên cảm xúc sung sướng, đôi tay bám chặt eo nhỏ, nhắm mắt mà hung hãn đâm vào……
Mộc Nhiên như đã không thể chịu nổi nữa, trợn trắng mắt lên, thân thể run rẩy liên tục, nơi sâu nhất trong hoa h.uyệt đột nhiên bắn ra âm tinh, tưới lên đầu nấm thô to.
Thẫm Mộng Quân bị ngâm trong d.âm dịch nóng bỏng, cơ thể run lên, sướng đến da đầu tê dại, anh kêu thành tiếng, mạnh mẽ đỉnh thêm vài chục cái, sau đó mới rút mệnh căn ra. Tay phải anh đỡ mệnh căn mà loát động, đầu nấm run rẩy, từ lỗ nhỏ mà bắn ra t.inh *** ***c đặc sệt dính lên trên bụng Mộc Nhiên.
Mộc Nhiên cảm nhận được t.inh dịch trên bụng đang lạnh dần, dọc theo bụng nhỏ mà trượt xuống khu rừng nhỏ. Cô hơi hé môi, vừa mới cao trào, giọng nói đã sớm khàn khàn:“Mộng Quân, em mệt…!”
Hôn nhẹ lên trán cô, Thẫm Mộng Quân ôm cô vào bồn tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước rồi dịu dàng nói:“Tắm rửa đã, tắm xong rồi nghỉ ngơi”
Hai người tắm xong, Thẫm Mộng Quân bế Mộc Nhiên trở về phòng ngủ, đặt cô lên giường.
“Nóng sao?” Nhìn Mộc Nhiên cố hất tấm chăn ra khỏi người mình, Thẫm Mộng Quân thấp giọng hỏi.
“Ừm!” Mộc Nhiên mệt mỏi mà mấp máy môi.
Nghe vậy Thẫm Mộng Quân liềm đi đến phía cửa sổ, đóng cửa kéo rèm. Sau đó cầm lấy remote máy lạnh, điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống. Xong xuôi, Thẫm Mộng Quân quay đầu liền thấy Mộc Nhiên đang dựa lên đầu giường, đôi mắt mở to nhìn mình.
Anh đi đến mép giường ngồi xuống, nắm lấy tay xoa đầu cô, nghi ngờ hỏi:“Không phải em vừa bảo mệt sao?”
Mộc Nhiên lắc đầu:“Khát quá, em muốn uống nước”
Thẫm Mộng Quân nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay cô, cưng chiều nói:“Đợi một chút, anh đi lấy nước cho em”
Thẫm Mộng Quân nói rồi liền đi xuống phòng khách lấy cốc nước, ngờ đâu anh đi chưa đầy năm phút quay trở lại đã thấy Mộc Nhiên nằm dài ra giường mà ngủ, tay chân còn chẳng chịu yên phận mà quơ lung tung.
Đặt cốc nước lên đầu giường, Thẫm Mộng Quân ngồi xuống mép giường, chỉnh lại dáng ngủ cho Mộc Nhiên sau đó kéo chăn phủ lên người cô. Xong xuôi anh cũng chẳng rời đi mà trực tiếp leo lên giường, lưng tựa vào đầu giường anh lấy laptop từ trong hộc tủ ra mở lên.
Việc đầu tiên Thẫm Mộng Quân làm là mở mail mà khi chiều trợ lí Vương đã gửi cho mình.
Ngồi một lúc tỉ mỉ đọc nội dung bên trong mail, bỗng nhiên lòng Thẫm Mộng Quân lại cuộn trào xót xa mà nhìn sang cô gái đang nàm ngủ ngon lành bên cạnh mình.
Thì ra bao lâu nay anh vẫn luôn hiểu lầm cô!
Vừa hối hận lại vừa cảm thấy bản thân mình thật ích kỉ!
Thẫm Mộng Quân đặt laptop sang một bên anh vén chăn nằm xuống, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn:“Xin lỗi!”
Mộc Nhiên dường như cũng nghe thấy lời của Thẫm Mộng Quân bên tai nhưng vì quá mệt mà chẳng thể mở nổi mắt, cô trở người vòng tay qua ôm lấy Thẫm Mộng Quân chui rút vào trong ng anh làm tổ.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.