Tôi đã đặt tư tưởng mình vào một con thuyền lênh đênh trong gió bão, để mặc cho những cơn sóng cuốn đi xa. Phó mặc cho số phận, khi ấy tôi tâm niệm đã đến lúc cần phải buông để cho hai nửa cuộc đời tìm lại được sự bình yên sau biết bao biến cố...
Vậy mà giờ tôi lại đang cố kéo con thuyền ấy lại, đặt về đúng chỗ trong trái tim mình. Đấy là khi bản ngã đích thực trong tôi đã hồi sinh, và loay hoay tìm về con đường vốn dĩ mình vẫn đang bước mê mải giữa dòng đời.
Dù chẳng biết mình đi đến đâu và bước được bao lâu nữa? Nhưng tôi đã nhận ra mình không có sự lựa chọn nào khác... Nàng, bằng cách nào đó trong những giấc mơ đã chỉ cho tôi thấy cuộc đời tôi chỉ có thể nhìn về một hướng mà thôi.
Tiềm thức của nàng và tôi có lẽ đã có một sự đồng điệu nào đó. Nàng vẫn đang đấu tranh bất chấp những nghiệt ngã đang bủa vây. Và truyền cảm hứng cho tôi ở trong cả những phút giây cay đắng nhất.
Tôi nhớ đôi vai gầy run run giữa đêm tối lạnh lẽo, mà tôi đã không thể bước tới ôm và che chở... Tôi hối hận khi đã quá nhu nhược mà để vuột mất khoảnh khắc đó.
Và giờ thì đang loay hoay tìm một cơ hội khác sau tất cả...
- Đi ăn cái gì đi còn uống thuốc! - Lâm bước tới huých nhẹ tôi.
- Cậu cứng đầu quá! Tớ đến chịu thua luôn! - Hòa có vẻ ngán ngẩm.
Tôi chẳng màng đến chúng nó nói gì. Tôi đứng tần ngần nhìn về phía ngôi nhà 3 tầng sơn màu xanh nước biển thấp thoáng sau những tán me. Tôi cứ trầm ngâm dõi về phía đó như vậy từ lúc đến đây và bao nhiêu lâu tôi cũng không nhớ nữa, tôi chỉ biết nhìn trong những khắc khoải đợi chờ... trong những hy vọng mong manh...
- U ơi, cho con thêm mấy ly nâu đá nữa! - Sơn gọi bà chủ quán.
- Cậu làm thủ tục ra viện rồi à? - Lâm quay sang hỏi Hòa.
- Ờ, nó cứ nằng nặc đòi ra viện.
- Anh Toàn bảo sao?
- Anh ý cho đơn thuốc, rồi dặn nếu nó có hiện tượng gì thì quay lại nhập viện gấp. Anh ý bảo ở trong viện mà nó không thoải mái tinh thần thì có thuốc tiên cũng chả thể bình phục được.
- Sắp chiều tối rồi, ngồi từ sáng đến giờ mà không thấy ai ra vào ngôi nhà đó cả, tớ thấy hoang mang quá. Không biết cái Chi có cho địa chỉ chính xác không nữa.
- Làm sao mà không chính xác.
- Này, kể cả có tìm được ra Ngọc chuyển qua viện nào thì tiếp cận cũng khó hơn cả lên trời.
- Quan trọng là biết được cụ thể ở đâu. Còn lại thì... sẽ tính tiếp.
- Đại ca, lại đây uống nước đã!
Tôi ngoảnh lại, thấy Sơn đưa tay vẫy vẫy. Đứng lâu cũng thấy mỏi chân thật, tôi lầm lũi bước lại, ngồi xuống, với tay lấy bao thuốc.
- Đại ca, giờ đi ăn, để một thằng ở lại đây hóng được rồi.
- Tao không đói! - Tôi rút một điếu châm, nheo mắt nhả khói.
- Đại ca phải ăn, và uống thuốc. Nếu đại ca mà gục ngã lần nữa thì kể cả có tìm được sếp, cũng chẳng giải quyết được gì. Vấn đề sức khỏe của đại ca vẫn là quan trọng nhất trong kế hoạch, đại ca không phải ngu mà không hiểu điều đó, đừng cố chấp tỏ vẻ trượng phu nữa.
Tôi lặng thinh ***, rồi khuấy khuấy ly cafe. Chẳng thể phán bác lại được những gì nó vừa nói.
- Lâm ở lại nhé, lát bọn tao mua đồ ăn về cho. - Sơn quay sang Lâm dặn dò.
- Ok - Lâm gật đầu.
Sơn liền vẫy vẫy chiếc taxi đang đậu gần đó, rồi kéo tôi bước lại. Tôi đành miễn cưỡng đi theo chúng nó lên xe.
- Các anh đi đâu? - Anh lai taxi ngoái lại hỏi chúng tôi.
- Anh biết chỗ nào có quán phở hoặc đồ ăn Hà Nội thì chở bọn em đến đó. - Hòa trả lời.
- Dạ, có vẻ các anh không quen với các món ăn Sài Gòn nhỉ?
Anh taxi vừa nói vừa đánh lái, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.
- Khoan đã, dừng lại! - Bỗng tôi thấy thằng Sơn có vẻ hớt hải.
Anh taxi thắng gấp. Tôi thấy nó ngoái nhìn một chiếc xe bốn chỗ màu đen vừa đi vào ngõ nhà nàng. Sơn vội kéo chiếc mũ lưỡi chai lụp xụp xuống mặt, sau đó mở cửa xe ra, bước vội về phía đó. Cả tôi và Hòa cũng chạy theo.
- Gì thế mày..? - Hòa quay sang Sơn hỏi.
Sơn đưa tay ra hiệu cho nó im lặng, rồi tiếp tục dõi theo chiếc xe màu đen đó... Chiếc xe đỗ ngay trước cửa nhà nàng.
Cả ba thằng hồi hộp nhìn, tim đập thình thịch.
Cửa xe mở ra, một người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng bước xuống, đi ra phía sau mở cốp lấy ra mấy túi đồ. Sau đó một người đàn ông mặc áo blouse trắng cũng mở cửa bước ra, hai người trao đổi một chút, rồi có người ra mở cửa, hai người cùng bước vào trong nhà.
- Thấy chiếc xe không? - Lâm sốt sắng chạy tới cạnh chúng tôi.
- Như thế nào đây? - Hòa hỏi tiếp, mắt vẫn không dời chiếc xe.
- Còn như thế nào nữa? - Sơn đúi tay túi quần, tựa lưng vào tường, mỉm cười ra vẻ đắc ý.
- Chiếc xe này lúc bọn em mới tới thấy nó đi từ trong ngõ này ra, linh tính của em quả nhiên không nhầm, sếp không chuyển qua viện nào hết, mà về điều trị tại nhà. - Nó nhanh chóng kết luận.
***
Sài Gòn luôn náo nhiệt và rực rỡ về đêm. Có thể nói là sức sống mạnh mẽ nhất luôn trỗi dậy mỗi khi màn đêm buông xuống. Từng dòng xe qua lại xen lẫn với dòng người đi tản bộ, và bao trùm là những ánh đèn đường, biển hiệu rực rỡ lung linh huyền ảo. Khiến không khí hiện đại, năng động và hối hả luôn hiện hữu ở thành phố được mệnh danh là không bao giờ ngủ này.
Tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm quận 1. Chúng tôi vừa dùng bữa xong.
- Phòng của Ngọc ở phía ngoài tầng 2, nhìn ra đường, phía trong là phòng của ba má. - Chi tỉ mẩn nguệch ngoạc vẽ sơ đồ trên tờ giấy trắng.
- Tầng 1 là phòng khách, phòng ăn, và một phòng cho người giúp việc. Tầng 3 thì em chưa lên.
- Ở đây đêm xuống hay có dân phòng đi tuần tra không? - Sơn hỏi thêm.
- Em cũng không biết? Các anh định làm gì? Đột nhập á? - Chi sửng sốt.
- Bé mồm thôi! - Sơn đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu.
- Không được đâu, nguy hiểm lắm. - Chi lắc đầu nguầy nguậy.
- Bọn tớ dự tính thôi. Nếu như trèo lên cây me, men theo cành cây chỉa sang thì có thể dễ dàng xuống được lan can tầng hai. - Lâm hào hứng trình bày kế hoạch.
- Các anh không tính đến là luôn có người túc trực trong phòng bạn ý à! Em nghĩ là các anh nên bàn tính lại, chứ em thấy không ổn chút nào cả.
- Biết chứ, nhưng cái này có thể nhờ bạn được không? - Sơn khẩn khoản.
- Em sao giúp được vụ này! Em còn không dám đến dự đám tang ba bạn ấy sau vụ nói dối về miên Tây nữa mà.
- Vậy mới cần bạn động não, giờ không còn cách nào khác đâu.
- Ôi, cái gì em giúp được,chứ chuyện này là vô phương. - Chi lắc đầu nhún vai.
- Ngoài hội cậu ra còn ai có thể tiếp cận được Ngọc, mà không liên quan đến vụ miền Tây không? - Tôi lúc này mới mở lời.
- Ý của anh là...?
- Ngọc nghỉ học suốt thời gian qua, cũng cần có người đến thăm, và chia sẻ bài vở chứ? Và người đó phải là con gái để có cớ ở lại! - Tôi nháy mắt.
- À, cái này thì... - Lê Chi mắt sáng lên.
- Có thể bảo bạn Tiên lớp trưởng, tuy không thân với Ngọc như tụi em, nhưng danh nghĩa lớp trưởng đến thì chắc sẽ hợp lý. Nhưng có điều khi Ngọc nằm viện, Tiên và mấy bạn khác cũng đại diện cho lớp qua thăm rồi. Không biết có được nữa không?
- Tớ đã bảo rồi, Ngọc nghỉ học lâu, cũng cần biết tình hình học hành ở lớp ra sao chứ. Lần này sẽ là thăm với vai trò khác. - Tôi tiếp tục lý giải cặn kẽ.
- Việc còn lại của cậu đơn giản đi nhiều rồi đấy, mai ra lớp trao đổi với Tiên đi. - Hòa cũng sốt sắng tham gia vào.
- Em không biết là bạn ấy có đồng ý không, nhưng em sẽ thử. Có thể lát nữa về em sẽ điện cho bạn ấy luôn.
- Phải vậy chứ! - Hòa đập tay đánh bốp.
- Bọn tớ phải mạo hiểm thôi, chứ không còn cách nào khác! - Sơn thở dài.
- Thôi được rồi, vậy em về trước đây, có gì em sẽ alo nhé!
- Ừ, phải cố gắng giúp hội này, rồi tớ sẽ bao cậu và các bạn một chuyến khám phá miền Bắc vui mệt nghỉ luộn! - Sơn nháy mắt.
- Em giúp được cái gì em sẽ giúp, sao con trai miền Bắc cứ phải khách sáo chuyện ơn nghĩa quá vậy?
- Giờ cùng hội cùng thuyền với nhau, đấy là lời mời, không phải khách sáo! - Sơn tủm tỉm cười.
- Thôi được rồi, mọi người chờ tin nhé!
- Ok!
- Bọn tớ chỉ có thể trông vào cậu thôi.
Lê Chi mỉm cười chào chúng tôi rồi ra về.
Chỉ còn lại mấy thằng ngồi với nhau, tiếp tục chụm đầu lại thì thầm trao đổi tiếp cái kế hoạch táo bạo mà chúng tôi đã vạch ra.
***
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, chúng tôi rời nhà hàng. Tiếp tục dạo lòng vòng Sài Gòn rồi mới quay trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Tôi đã thấy khỏe hơn nhiều, ít ra thì cũng biết được thông tin về nàng, và cũng hào hứng với dự định của mình. Nên lúc này chỉ còn cảm giác háo hức và đợi chờ đến thời ***ặp lại mà thôi, khi tâm trạng trở nên phấn chấn thì mọi vấn đề về sức khỏe cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đúng là chẳng có liều thuốc nào hiệu quả hơn liều thuốc về tinh thần.
Cả bốn thằng bước vào sảnh khách sạn, Lâm bước lại quầy lễ tân lấy chìa khóa phòng. Rồi cả lũ ra chỗ thang máy đứng đợi.
- Sao, lâu không ghé Sài Gòn thấy nhiều đổi thay không?
- Một năm thì cũng đâu có lâu lắm đâu!
Chợt nghe giọng hai người phụ nữ đối thoại nhau từ phía sau, đặc biệt giọng nói người thứ hai nghe có vẻ quen quen, tôi ngoảnh lại, thấy họ cũng đang tiến đến thang máy. Bỗng tôi biến sắc...
- Hòa, Hòa, khẩu trang bệnh viện đâu? - Tôi cuống quýt lục túi quần thằng Hòa.
- Cái gì thế?
- Khẩu trang... - Tôi rối rít lôi cái khẩu trang trong túi nó ra rồi đeo vào.
Chiếc thang máy mở ra vừa lúc hai người phụ nữ ăn vận sang trọng bước đến. Kéo theo cả mùi nước hoa sực nức đến mê người.
Chúng tôi lịch sự bước tránh ra cho họ vào trước, rồi cũng bước vào theo.
Tôi run lẩy bẩy, tim nẩy tưng tưng trong ***g *** khi đối diện với họ ở khoảng cách gần. Trong khi bọn thằng Sơn, Hòa, Lâm thì nhìn họ không chớp mắt.
- Mai bay chuyến mấy giờ, Jenny?
- 9h sáng, chắc tầm trưa mai là chúng ta check in Hà Nội rồi!
- Lần này lưu lại Sài Gòn hơi ít đó nha.
- Cậu chẳng phải muốn khám phá miền Bắc lắm sao? Jenny đâu có rủ rê!
Hai người cười nói vui vẻ như không quan tâm đến sự hiện diện của chúng tôi. Tôi... thầm cảm ơn trời về điều đó.
- Jenny, cậu thấy Hà Thành có gì đặc biệt nhất?
- Super Man!
- Hả?
- Hi, không có gì đâu! Jenny không lưu giữ ấn tượng gì nhiều ngoài những nét rêu phong nơi phố cổ.
- Hiếu, làm sao mồ hôi vã ra như tắm thế này? Lại sốt... Ái... đau! - Thằng Hòa la lên thảm thiết khi tôi véo mạnh vào đù* nó.
Cửa tháng máy vừa mở, tôi lao vội ra, chạy trốn ánh mắt sửng sốt của người phụ nữ có tên Jenny ấy.
Chị vẫn không thay đổi gì sau mấy năm không gặp...
Trái đất tròn và định mệnh cũng vậy...
***
- Này, đại ca làm sao thế? - Sơn vừa bật nắp chai bia vừa hất hàm hỏi tôi đang nằm dài trên giường.
- Không, không sao... tự nhiên tao thấy mệt! - Tôi bối rối lấp ***.
- Hai người phụ nữ khi nãy, đại ca quen họ sao?
- Không, mày hỏi nhiều thế nhỉ! - Tôi bực mình gắt.
- Quen thì chắc không quen, có thể nó bị đứng hình. Nhìn hai bà ý đẹp thật, tao cũng đơ hết cả người, ôi cái mùi nước hoa... và những đường cong gợi cảm... chẹp chẹp... - Lâm chép miệng, mắt mơ màng, rồi cầm cái đù* gà gặm nhai nhồm nhoàm.
- Này, đổi khách sạn đi! - Bỗng tôi ngồi bật dậy.
- Sao phải đổi? - Sơn tròn mắt.
- Tao, tao không thích ở đây, nó cứ... ngột ngạt làm sao ý!
- Đại ca điên à? Nghỉ ngơi đi, lắm chuyện quá! - Sơn xua tay phản đối.
- Đêm hôm rồi, lang thang cả ngày mệt bỏ mẹ ra, đừng hành tụi này nữa! - Lâm cũng tỏ vẻ không đồng tình.
- Tốt nhất là cậu tắm rồi lên giường nghỉ, chờ Chi gọi điện là mai bắt đầu kế hoạch. Có vẻ cậu đang nghĩ ngợi về chuyện này quá nên lẩn thẩn mất rồi. - Hòa vừa nói vừa nốc bia ừng ực.
Bị phản đối hội đồng, tôi ngồi im thin thít vì đuối lý. Ngẫm nghĩ một lúc tôi dứng dậy cởi đồ rồi bước vào nhà tắm.
***
Cả buổi sáng hôm ấy tôi ở lì trong phòng không dám ló mặt ra.
Cũng phải vật vờ ở khách sạn đến tầm trưa hôm sau, Lê Chi mới liên lạc lại. Tin tốt lành đến với chúng tôi, đó là bạn Tiên gì đó đã đồng ý giúp. Mấy thằng thở phào nhẹ nhõm khi hy vọng đã trở thành sự thật.
Cả hội hẹn Lê Chi và Tiên ở một quán cafe gần đoạn đường đi vào nhà nàng. Tiếp tục trao đổi kỹ lưỡng.
Theo như kế hoạch, tầm cuối giờ chiều, Tiên sẽ đến nhà nàng. Trước hết là hỏi thăm, sau đó là chia sẻ bài vở học hành. Tôi sẽ viết ám hiệu “Nhìn về phía hoàng hôn” vào một mẩu giấy kẹp trong quyển sách. Tiên sẽ đưa cho nàng, và sau đó sẽ cùng nàng kiếm cớ để cho Tiên ở lại tối hôm ấy để tiện phụ đạo những kiến thức ở lớp mà nàng đã không được học trong mấy ngày nằm viện.
Chỉ cần Tiên có thể ở lại được, là kế hoạch coi như đã thành công đến 90%. Tôi tin công chúa mít ướt của tôi sẽ đủ tinh tế và khéo léo để sắp xếp mọi chuyện.
Cuộc gặp bất ngờ với Jenny khiến tư tưởng của tôi bị rối loạn không ít. Nhưng cho đến lúc này, ngoài việc gặp nàng thì tôi chẳng còn muốn quan tâm đến điều gì khác nữa, đó đã là quá khứ rồi.
***
Chiều tối...
Lầm ngồi tỉ mẩn bóc vỏ bao thuốc. Sơn thì đúi túi quần đi qua đi lại, Hòa cũng đứng ngồi không yên. Tôi thì cứ cầm bao thuốc lên rồi lại đặt xuống, muốn làm điếu cho đỡ căng thẳng nhưng sợ khi nói chuyện nàng lại ngửi thấy mùi thuốc... mất cả nửa tiếng để đánh răng và nhai kẹo cao su rồi mà.
Đến tầm 22h, cả hội rời khách sạn. Bắt taxi đến đầu ngõ nhà nàng.
Quán nước vẫn mở, chúng tôi lại tiếp tục hồi hộp ngồi đợi tin nhắn của Tiên. Nhưng mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Thời gian cứ chậm rãi trôi đi, cảm giác như muốn nghẹt thở.
23h đêm.
- Các con, má phải dọn hàng rồi! - Bà bán nước vừa lúi húi thu dọn vừa cười nói với chúng tôi.
- Dạ, U cho con thanh toán! - Sơn rút ví ra trả tiền.
Lâm với Hòa cũng giúp bà xếp ghế lại.
Lát sau, có cậu thanh niên ra phụ bà đẩy xe hàng đi. Chúng tôi lại vật vờ đứng ở đầu ngõ.
- ૮ɦếƭ cha, không hay lại hỏng rồi, tầm này vẫn chưa thấy tin nhắn đâu! - Lâm sốt ruột vừa cầm điện thoại xem giờ vừa nói.
- Có số của Tiên không? Điện thử xem? - Hòa cũng lo âu.
- Có, nhưng tốt nhất là nên án binh bất động. Lê Chi đã dặn dò vậy rồi mà. - Sơn gàn.
Tôi thì lòng cồn cào như lửa đốt. Hôm nay mà không gặp thì không biết đến khi nào... Chỉ nghĩ đến đó thôi mà hai má tôi nóng ran, tâm can hoảng loạn rối bời.
- “Tít.. tít...” - Bỗng máy của Sơn có chuông báo.
Cả lũ gần như cùng lúc lao về phía nó, chụm đầu vào. Sơn hồi hộp mở máy ra, cả bọn đều nín thở, không gian xung quanh như ngưng đọng lại.
-”Vina Phone từng bừng khuyến mãi tri ân khách hàng...ngày...”
- Ôi điên mất! - Sơn vung cái điện thoại lên như muốn đập mạnh xuống đất.
- Bọn này nó nhắn đúng lúc thế không biết! - Hòa than dài, ngán ngẩm.
- Kiểu này chắc hỏng thật rồi! - Lâm cũng thở dài.
Cảm giác hụt hẫng xen lẫn tuyệt vọng ùa đến. Tôi ôm đầu ngồi thụp xuống, nghiến chặt răng.
“Ngọc ơi, anh xin lỗi, là tại anh, tại anh...” - Tôi thầm gọi tên nàng, nước mắt tuôn trào.
- Đại ca bình tĩnh, chưa hết hy vọng mà! Để em liều điện cho Tiên vậy! - Sơn trấn an tôi rồi cầm máy bấm số gọi.
Nó gọi vài ba cuộc rồi mặt ngắn tũn.
- Chuông đổ nhưng không thấy ai nghe máy. - Nó thở dài thườn thượt, giọng điệu chán nản.
- Giờ làm thế nào? - Hòa cũng não nề.
- Thôi giờ bắt taxi về lại khách sạn, mai tính tiếp vậy chứ biết làm sao! - Lâm nhún vai.
- Mà Tiên cũng hay thật, không giúp được thì cũng điện báo một câu, đằng này gọi cũng không nghe! - Hòa lên giọng trách móc.
- Có lẹ bạn ý ngại! Thôi để em gọi taxi. - Sơn vừa nói vừa quay bước đi.
Hòa tiến lại đặt tay lên vai tôi.
- Cậu cứ bình tĩnh, chúng ta sẽ tìm cách khác. Đã lường trước là mọi việc sẽ không đơn giản rồi mà!
Tôi dường như chẳng để tâm đến những gì nó nói nữa rồi. Tinh thần đã suy sụp hẳn.
- Lâm, đưa tao bao thuốc! - Tôi thẫn thờ đứng dậy với tay về phía Lâm.
Lâm quẳng bao thuốc và cái bật lửa cho tôi. Tôi rút một điếu ra, đang định châm thì bỗng nghe tiếng chân chạy gấp gáp.
- Đại ca!
Tôi ngoảnh lại, thấy thằng Sơn đang chạy đến. Nét mặt hồ hởi.
- Có tin nhắn rồi, có tin nhắn rồi! - Nó vừa thở hồng hộc vừa huơ huơ cái điện thoại lên.
- Tiên nhắn lại rồi à? - Tôi đánh rơi *** chưa kịp châm.
Sơn gật đầu lia lịa, rồi mở ra cho chúng tôi xem.
- “Mọi người vừa rời phòng đi ngủ, khoảng gần 1 tiếng nữa hãy vào cho chắc”
Cả lũ như muốn nhảy cẫng lên khi đọc xong. Muốn reo thật to, nhưng rồi lại phải cố kìm lại.
- Được rồi, được rồi! Giờ tiếp theo sẽ như những gì đã bàn bạc. Tớ và đại ca sẽ trèo, còn hai cậu đứng dưới cảnh giới, và đánh lạc hướng nếu có dân phòng hay ai đó đi qua. - Sơn quay sang Lâm với Hòa phân công nhiệm vụ.
***
Đoạn ngõ đi vào nhà nàng, tuy đêm vẫn bật đèn đường, nhưng nhờ có những tán cây um tùm nên cũng phần nào che bớt đi ánh sáng. Tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho những thằng đạo chích... à không! Tôi đang lấy lại thứ thuộc về tôi cơ mà, sao gọi là đạo chích được. Ngồi vắt vẻo trên cành cây me, tôi thầm cảm ơn những người đã trồng cây, đem lại môi trường xanh và không khí trong lành cho thành phố... hay nói cặn kẽ hơn là đem tới cơ hội cho tôi gặp lại ánh hoàng hôn của cuộc đời mình.
- Bao lâu rồi? - Tôi thì thầm quay sang hỏi Sơn.
- 45 phút rồi đại ca! - Sơn mở điện thoại xem đồng hồ rồi trả lời.
- Vào được rồi đấy! - Tôi sốt sắng.
- Đại ca cứ bình tĩnh, đợi thêm một lát nữa, phải chắc ăn mọi người trong nhà sếp đã ngủ say!
- Cành me có giòn lắm không nhỉ? - Tôi băn khoăn.
- Em cũng không biết nữa, nhưng tán cây đó cũng to, em nghĩ chắc không sao đâu!
- Này, mày còn nhớ cái lần tao với mày trộm soài xanh trong Thành Đỏ không?
- Chừng nào cái ௱ô** này còn vết sẹo thì em sao có thể quên được! - Sơn tủm tỉm cười.
- Tao không nghĩ là mày có thể gượng dậy sau cú ngã ấy!
- Đại ca sẽ làm gì với con chó nhe nanh và ông bảo vệ đang hùng hổ lao tới! - Sơn lè lưỡi.
- Lúc đó tao cũng sợ, bám rịt trên cành không dám ho he gì? - Tôi phì cười.
- Đại ca!
- Sao?
- Đừng bao giờ nghĩ là sẽ rời xa sếp một lần nữa, đại ca hiểu chứ?
- Tao hiểu rồi mà, cảm ơn chúng mày.
- Ơn huệ gì, em chỉ cần đại ca đừng phụ lòng tin của mọi người và nhất là tình yêu của sếp dành cho đại ca.
- Ướt át vậy không phải bản chất của mày đâu Sơn. - Tôi mỉm cười đập vai nó.
Hai thằng ngồi thì thầm chuyện trò thêm một lúc. Sau đó Sơn cầm điện thoại xem giờ lần nữa rồi quay sang tôi nói.
- Vào được rồi đấy đại ca. Cẩn thận nhé!
- Ừ! - Tôi khẽ gật đầu, rồi bắt đầu mon men theo cành cây.
Dù rất cẩn thận, nhưng tôi vẫn cảm thấy tán cây rung khá mạnh. Tôi ngoảnh nhìn Sơn lo lắng, nhưng nó vẫn ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Mồ hôi vã ra như tắm, tôi mím môi bám chắc vào cành cây, rồi nhích dần, nhích dần về phía lan can tầng 2 nhà nàng.
- Mày chơi tao à? Dám chơi tao à?
Chợt nghe tiếng huyên náo, tôi giật mình, quay lại căng mắt nhìn đằng xa, thấp thoáng sau tán lá cây, phía đầu ngõ. Lâm với Hòa đang ẩu đả nhau. Chúng nó đấm nhau thật.
- “Cái quái gì thế?” - Tôi nhíu mày.
- Nào, nào, hai anh! Có chuyện gì? - Giọng một người đàn ông vang lên.
- Không phải việc của ông! - Hòa cáu gắt gạt tay vào mặt người đàn ông đang bước tới.
- Bốp!
- Hai anh theo tôi về phường vì tội gây rối trật tự công cộng! - Bị một cú khá mạnh vào mặt, người đàn ông nổi cáu.
- Còn lâu!
- Đứng lại! Đứng lại!
- Huýt... huýt...
Tiếng còi dần đi xa. Ngồi im trên cành cây mà lòng nghẹn ngào những cảm kích. Quay lại nhìn Sơn, thấy nó gật đầu. Hòa với Lâm đã làm không thể tốt hơn nhiệm vụ đã được giao, còn tôi...
“Mình sẽ làm được, sẽ làm được.” Tôi thầm nhủ và tiếp tục trườn...
Cũng phải khá vất vả tôi mới đu được xuống.
Đứng ở lan can, trước cánh cửa, tim tôi đập mạnh hơn nữa.
“Anh đã ở đây rồi!” - Tôi bồi hồi cầm điện thoại nháy số của Tiên. Đang định nháy thì bỗng có ánh đèn pha sáng trưng, một chiếc ô tô đang đi vào ngõ. Tôi vội nằm rạp xuống. Chiếc xe đi qua tôi mới lồm cồm bò dậy.
- “Hơn cả biệt kích!” - Tôi hổn hển quệt mồ hôi trên trán, sau đó tiếp tục nháy điện thoại Tiên.
Thấy chuông đổ cái là tôi tắt luôn, rồi hồi hộp đứng đợi.
-Cạch! - Tiếng mở cửa khe khẽ.
Một cô gái khá mũm mĩm với cặp kính cận dày cộp ngó ra.
- Hiếu phải không? - Cô gái nhìn tôi khẽ hỏi.
- Không, mình là ăn trộm! - Tôi mỉm cười.
- Vào đi, nhẹ thôi nhé! - Cô gái thì thầm. Rồi mở to cửa ra.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Căn phòng tối om, tôi đang căng mắt định hình thì một giọng nói nhẹ nhàng cất lên.
- Có lẽ phải đổi tên cho anh thôi!
- Ngọc!! - Nước mắt tôi tuôn rơi lã chã khi nghe thấy giọng nói thân thương ấy.
Tiên bước lại bật đèn ngủ lên. Lúc này tôi mới nhìn rõ khung cảnh xung quanh...
Và tất cả ánh nhìn dừng lại ở nụ cười đang hé mở, đôi mắt long lanh ngân ngấn lệ. Nàng ngồi trên giường nhìn tôi, với tất cả trìu mến và ngỡ ngàng như vẫn không tin vào những gì đang diễn ra.
Dường như thời gian đã dừng hẳn lại, hoặc tôi đã không còn cảm nhận là nó đang trôi nữa rồi...
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.