_Hòa à!
_Mày đi đâu thế? Sao nãy giờ điện không nghe máy?
_Ờ...tao đi có chút việc.
_Về trước mà cũng éo điện đóm gì cả, làm bọn tao tìm hết cả hơi!
_Sao! Có việc gì không?
_Không! Muộn rồi không về đi còn lượn lờ ở đâu thế?
_Thôi, cứ khóa cửa đi ngủ đi, lát tao qua chỗ Thanh ngủ, tiện làm nốt mấy việc.
_Ừ, mà không biết em Mai hôm nay làm sao mà lúc về thấy mắt đỏ hoe...vui thế mà...
_Thôi, tao cúp máy đây...
Tôi vội ngắt lời nó, tắt máy luôn. Rồi cầm chai R*ợ*u lên làm một ngụm, sau đó dõi mắt nhìn xuống dòng sông Hồng đang cuộn chảy, cầu Long Biên lúc này vắng tanh, đêm đã về khuya rồi. Thưa thớt một vài xe đi qua đi lại, hoặc thi thoảng mới có một người gánh hàng rau cỏ bước qua...ném vào tôi cái nhìn lạ lẫm, có vẻ như cái thằng đang ngồi trên yên xe, gác cả hai chân lên thành cầu, lại cầm chai R*ợ*u là hình ảnh hiếm gặp hơn là mấy cặp đôi đang đứng ôm hôn hít nhau ở phía bên kia cầu thì phải.
Một vàn làn gió nhẹ man mác thổi qua, nhưng cũng chẳng làm dịu nhẹ bớt đi những tâm tư đang cồn cào trong lòng tôi. Tại sao tất cả những người phụ nữ tiếp xúc với tôi, đi qua cuộc đời tôi. Hầu như ai cũng vương vấn những ưu phiền, đớn đau trong cuộc đời...nàng, Mỹ Uyên, Jenny, Mai...và kể cả mẹ tôi nữa...Biết là cái lẽ vô thường ở đời, cái duyên trong mỗi kiếp người khó có thể định đoạt những số phận buồn vui, nhưng tai sao cái sự buồn nó cứ ám vào tôi rồi vận vào những người ấy.
Dù là trước hay sau khi gặp tôi, dù tôi không có làm gì sai, nhưng vô hình chung tôi vẫn cảm thấy mình như một ngôi sao sầu chiếu mệnh vậy.
Tôi lại đưa chai R*ợ*u lên làm ngụm nữa, bỗng thấy lợm kinh khủng, vội phụt ra luôn, nhìn chai R*ợ*u mới hết có chưa được 1/3. Chắc khi nãy ở buổi sinh nhật Mai cũng uống khá nhiều, nên cái dạ này nó từ chối tiếp nhận thêm nữa rồi...tôi đứng xuống, lấy đà ném mạnh chai R*ợ*u ra xa mất hút xuống dòng sông.
Thôi thì về ngủ đã, nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu, rủi nhỡ có làn gió độc nó thổi qua cái lại lăn quay đơ ra đấy thì vui. Tôi loạng choạng ngồi lại lên xe, gạt chân chống rồi nổ máy phóng đi...
****
_Vừa đi nhậu ở đâu à? -Thanh ra mở cửa cho tôi, thấy người tôi nồng nặc mùi R*ợ*u vội hỏi.
_Ừ! -Tôi vừa trả lời nó vừa dắt xe vào.
Quán Nét nó vẫn mở khuya. Nhưng tầm này cũng chỉ lác đác khoảng gần chục khách ngồi, buổi đêm thì chỉ có Thanh và mấy anh thay phiên nhau trông.
Tôi dựng xe bước vào, phòng nồng nặc mùi thuốc, thấy ông thì chơi game, ông thì chăm chú vào mấy truyện trong Coithienthai, ông thì xem phim ***...
_Đệch, thế viết được cái gì chưa? -Thanh đóng cửa xong, vào nhìn tôi sốt ruột.
_Làm gì mà nhặng lên thế, lát nữa tao viết -Nói với nó xong tôi bước lại quầy, mở tủ lạnh ra lấy một chai nước tu ừng ực.
_Phê à chú? -Anh Thành - Sinh viên năm 3 Đại Học Tài Chính, cũng đang hau háu vào mấy cái hình mát mẻ, thấy tôi liền ngoảnh lên cười.
_Cũng bình thường thôi anh, máy chiếu thuê được chưa ạ? -Tôi cũng chọn một máy ngồi xuống bật lên.
_Loanh quanh mãi cả buổi chiều nay mới thuê được, nhưng sáng mai nó mới mang tới!
_Vâng!
_Chú đi đâu mất mặt gần tuần nay thế?
_Em về quê, lúc chiều mới từ quê lên em cũng tạt té qua đây luôn mà.
_Thế bài vở soạn đến đâu rồi?
_Lát nữa em viết, đợi cho nó rã R*ợ*u đã.
_Mẹ, R*ợ*u chè thế này thì ông ngủ luôn đi cho lành, viết lách gì nữa -Thanh vừa châm thuốc vừa bực bội nói.
_Mày sốt ruột làm gì, chiều mai tao khắc có cho mày là được...vứt tao ***! -Tôi đưa tay lên.
_Việc nó gấp không sốt làm sao! -Nó rút một điếu quẳng cho tôi.
_Cứ bình tĩnh, đâu sẽ vào đó hết - Tôi với bật lửa châm, rồi khoan khoái nhả khói.
_Ờ, thôi kệ, mày làm thế quái nào thì làm! -Nó ra sau quầy lấy cái giường gấp rồi đi lên tầng 2.
_Làm tí không anh? -Tôi quay sang anh Thành khiêu khích.
_Được, chú thích anh chiều, như nào đây?
_Shang nhé -Tôi giao kèo rồi di chuột bật game lên.
_Ok.
****
_Ơ, anh Hiếu hôm qua ngủ đây à?
Tôi kèm nhèm ti hí mắt ra. Cái Linh vừa tới, nó nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên rồi bước tới góc nhà lấy cái chổi.
_Ừ! -Tôi ngáp ngáp rồi uể oải ngồi dậy. Kê 3 cái ghế vào với nhau ngủ đau mỏi hết cả lưng, nhìn qua anh Thành và mấy ông khách khác cũng đang gục xuống bàn gáy khò khò.
_Mấy giờ rồi em? -Tôi vươn vai cái, rồi đứng dậy, vặn sườn răc rắc.
_Khoảng 7 rưỡi rồi anh!
_Sao hôm nay đến sớm thế!
_Anh Thanh bảo qua sớm dọn dẹp ạ!
_Ừ!
Tôi ngáp thêm mấy cái nữa rồi bước vào phòng vệ sinh, xúc miệng rửa mặt qua loa rồi bước ra cửa dắt xe.
_Anh đi đâu thế?
_À! Anh về lấy tài liệu, hôm qua lại mang về vứt xừ ở nhà.
_Vâng!
Đêm qua chơi game xong đang tính viết thì mới ngớ ra là mấy cái tài liệu thằng Thanh đưa lại để balo rồi vứt luôn ở nhà trọ...
****
Sau khi tạt qua qua Hoàng Cầu ăn sáng rồi rửa xe xong, tôi mới phi về nhà. Loanh quanh thế mà cũng gần 9 giờ rồi. Kiểu này chiều mà không xong thì thằng Thanh lại quạc cái mồm lên cho coi.
Về tới cửa gọi mãi mới thấy thằng Hòa xuống mở...
_Làm gì mà ngủ kinh thế?
_Mệt bỏ mẹ ra! -Nó đáp giọng vẫn chưa hết ngái ngủ.
_Ủa, anh Hùng với Lâm và thằng Thái đâu rồi? -Bước lên cầu thang đi qua tầng hai tôi ngó vào không thấy ai cả.
_À! Đang chuyển đồ hộ cho phòng Mai.
_Cái gì? -Tôi ngạc nhiên quay sang nó.
_Chuyển đi đâu?
_Hình như chúng nó thuê một phòng trên Đê La Thành, sáng nay hơn 7 giờ ông Hùng đã gọi tao dậy bê đồ rồi xuống rồi, bê xong tao khóa cửa rồi lại lên ngủ tiếp, nhức hết cả đầu...R*ợ*u với chả chè...-Nó làu bàu rồi bước vào nhà vệ sinh.
Tôi cứ đứng tần ngần...trong lòng dậy lên một cảm giác nao nao gì đó không thể cắt nghĩa được.
Bần thần một lúc tôi liền bước lên trên phòng Mai, mở cửa ra. Đúng là đồ đạc đã dọn trống trơn hết, chỉ còn mỗi cái bàn...
Bỗng tôi sững người lại...
Trên bàn...
Là một bông sen trắng...đấy chẳng phải là cái bông mà tôi đã hái cho bạn ấy tối qua sao???
Tôi bước lại...thấy bông sen đặt trên một tờ giấy, trên có ghi mấy dòng chữ...
Tôi run run cầm lên xem...
"Đêm qua anh không về...Mai lo lắm!
Nhưng chẳng dám hỏi ai cả, cũng không dám nhắn tin cho anh nữa, cũng may lúc cái Yến nó xuống lấy hộp để đồ có nói chuyện với anh Hòa, biết anh ngủ nhà bạn nên Mai mới yên tâm được.
Định không nói gì với anh, sợ anh lại suy nghĩ, nhưng lòng cứ không yên...
Cả đêm Mai cứ ngồi ngắm bông sen này...lúc ngủ cũng nâng niu ôm vào lòng... đối với Mai nó là món quà quan trọng nhất...
Anh đừng cười Mai nhé!
Bởi Mai biết đến sáng là sẽ phải trả nó lại cho anh rồi...vì cuộc đời có những thứ khiến cho trái tim mình thấy ấm áp vô hạn, nhưng càng giữ lại càng vương thêm những nỗi nhớ và tổn thương...
Một lời yêu khao khát nói, nhưng thật khó để thốt lên thành lời, nên đành phải cất vào một chiếc hộp có tên là "Hồi ức" vậy thôi!
Anh hãy sống thật hạnh phúc nhé...bên người ấy!
Tạm biệt anh!"
Tôi thừ người ra...với tay cầm bông sen lên. Bỗng một cánh hoa tách ra rơi nhẹ xuống sàn nhà. Một cảm giác hụt hẫng mênh ௱ô** lại ùa tới cuộn sóng trong lòng...
_"Mai...em..." -Tôi khẽ lẩm nhẩm, nhưng chẳng thể nói được thêm gì nữa cả, trong đầu chỉ có thể định nghĩa được đến vậy mà thôi, hoặc muốn nghĩ thêm nhưng có một cái gì đó ngăn cản không cho nhưng xúc cảm khác bộc phát.
_Ăn sáng chưa bạn?
Tôi giật mình quay lại, vo vội mẩu giấy nhét vào túi. Thằng Hòa vừa thay quần áo xong lên gọi.
_Tớ ăn rồi...! - Tôi đặt lại bông sen lên bàn rồi bước ra cửa.
_Thế lát có đi đâu không, để tớ cầm chìa khóa.
_Có, lát tớ sang chỗ Thanh.
_Ờ - Nó quay người bước xuống.
Tôi với tay khép cửa lại....nhìn bông sen trắng trên bàn khuất dần sau cánh cửa...
Và cả hình ảnh cô gái ngồi say sưa gọt táo, với mái tóc xõa một bên vai trắng ngần...
Rồi cô ấy ngoảnh nhìn những tia nắng sớm đang chiếu dọi qua khung cửa sổ...đôi môi như cánh hoa anh đào khẽ hé nở nụ cười...
Tất cả vụt biến mất sau cánh cửa đóng sầm lại...
"Phải, sẽ chỉ còn là hồi ức..."
Tôi khẽ mỉm một nụ cười buồn rồi đút tay túi quần bước xuống.
*****
Chẳng có gì phải bàn về nét đẹp của mùa thu Hà Nội nữa, nó đơn giản là cảm hứng bất tận cho nhưng câu hát, lời thơ đã đi sâu vào lòng người hàng thế kỷ rồi. Có những điều bình dị, lặng lẽ đến như một thói quen, như một vòng xoay bất tận từ ngàn đời xưa để rồi cứ ngỡ sẽ dễ dàng nhận ra mà không phải vậy. Những ngày chuyển mùa sang thu của Hà Nội chính là như thế. Phải hết sức tinh tế và tĩnh lặng, ta mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cái cựa mình mơ màng của sự nồng nàn và da diết...tôn thêm cái vẻ trầm mặc bình yên vốn có của thủ đô.
Đi giữa lòng thành phố, hít hà bầu không khí dễ chịu mát mẻ, thưởng thức những tia nắng ấm áp và hương hoa sữa ngọt ngào, không ồn ào, không màu mè, mà quen thuộc và dịu dàng đến đón đưa, *** cảm xúc tận sâu trong mỗi con người khiến ta không ý thức mà tự thấy yêu đời hơn. Cho ta một chút ngỡ ngàng, gợi trong tâm hồn những sâu lắng, cảm thấy cuộc sống trở nên trữ tình và nên thơ hơn.
Thêm mấy ngày nữa trôi qua, thời gian vẫn cứ nhắc ta về hẹn ước của những yêu thương, mùa thu thì vẫn vấn vương trong lòng người hối hả, trong cả những gánh hàng hoa chợ sớm chiều, trong những điều bình dị của sắc thu Hà Nội, trong sự vội vã của từng làn gió heo may, đắm say nhưng ai chót mang tâm hồn lãng mạn...
_Đại ka nghĩ gì mà ngẩn ngơ thế? Cuối tháng nó dài đến vậy sao? -Sơn khó hiểu nhìn tôi, rồi nó chấm đầu lọc thuốc vào cốc cafe, sau đó đưa lên miệng thổi.
_Tất nhiên rồi -Tôi ngồi hờ hững nhìn ra đường.
_Cũng chỉ còn gần chục ngày nữa thôi mà -Nó xoay *** lên châm lửa.
_Nhưng mà vẫn chưa chắc chắn lắm, thế nên tao mới sốt ruột.
_Đại ca cứ bình tĩnh, sếp đã có dự tính thì không phải lo gì đâu -Sơn ngẩng mặt lên thổi từng vòng khói vào không trung.
_Ờ thì giờ biết làm sao được. -Tôi thở dài.
_Em cũng muốn có một người để mà nhớ, để mà mong, để mà sầu như đại ka mà sao cái số nó chó thế không biết được. -Nó nhăn nhở cười.
_Mày cứ bập vào xem có sướng không? -Tôi bĩu môi.
_Kia à..? -Sơn bỗng chỉ về phía cửa.
Tôi ngoảnh lại, thấy Hòa và Lâm vừa bước vào, đang đảo mắt nhìn xung quanh.
_Đây đây! Chỗ này! -Tôi giơ tay vẫy.
Hòa với Lâm bước tới, kéo ghế...
_Đây là Sơn, bạn thân từ hồi cấp ba, mới xuống đây chơi. -Tôi giới thiệu luôn.
_Còn đây là Hòa, đây là Lâm, ở cùng phòng với tao. -Tôi chỉ từng thằng một.
_Chào cậu!
_Chào cậu!
_Hồi trước cũng đôi lần nghe Hiếu kể về cậu, giờ mới gặp!
_Thế à! Có vụ nhà vệ sinh không đấy?
Ba thằng nó cười ha hả bắt tay nhau làm quen.
_Sơn mới từ Cộng Hòa Cezch về, tranh thủ lên đây chơi ít hôm cho biết Hà Nội, sẽ tá túc nhờ chỗ mình. -Tôi trình bày luôn.
_Ok, vậy là vui rồi -Hòa nháy mắt.
_Tranh thủ trước khi đi, lên đây giải ngố cái, có gì hay hay bảo tớ nhé! -Sơn nhe răng cười.
_Chuyện nhỏ -Lâm có vẻ khoái chí.
_Hai thằng uống gì? -Tôi hất hàm.
_Gì cũng được!
_Cho thêm 2 nâu đá em ơi -Tôi ngoái vào trong gọi.
Thêm hai ly cafe nữa được bưng ra, bốn thằng lại tiếp tục hỏi han, truyện trò rôm rả, ba thằng nó tỏ ra khá hợp nhau, nhất là mấy cái khoản gái gú có vẻ hào hứng lắm. Chẳng mấy chốc tôi lại là thằng lạc lõng giữa những bàn tán của chúng nó...
_Thế à, thích nhỉ? Lúc nào đi cho tớ đi cùng với -Sơn mừng rỡ.
_Ừ, toàn em chân dài ngon lắm, tối nay đi luôn -Hòa hào hứng.
_Tối nay không được rồi, anh Hùng đi show Lạng Sơn từ sáng, đến mai mới về. -Lâm chen vào.
_Ô thế à? Tao biết đâu -Hòa tiếc rẻ.
_Thôi để tối mai lên Hồ HaLe cũng được.
_Ừ! Mà sao mấy hôm nay không thấy Mai đi diễn nữa nhỉ? Nhóm thêm đứa nào lạ hoắc. -Hòa tỏ vẻ thắc mắc.
Mấy ngày nay tôi không đi cùng với chúng nó, một phần vì bận cái buổi hội thảo diễn ra hôm thứ ba, một phần cũng ngại chạm mặt Mai. Giờ nghe nó nói vậy tôi cũng lấy làm chột dạ, liển dỏng tai nghe.
_Tao thấy anh Hùng bảo ông Tuấn không cho đi diễn ở những chỗ linh tinh, không cho mặc ***y nhảy dance nữa, giờ ông chỉ cài vào múa ở những chương trình hội nghị nghêm túc thôi -Lâm có vẻ am hiểu.
_Ôi trời! Mới yêu mà gia trưởng vậy sao?
_Tao chịu, biết đâu được ý!
_Mai là em nào thế? -Sơn cũng tò mò.
_Em đấy xinh lắm, hỏi Hiếu ý -Hòa nhấm nháy sang tôi.
_Sao lại hỏi đại ka? -Sơn quay sang tôi khó hiểu.
_À ờ! Bạn ấy.... trước cùng chỗ trọ với chúng tao...-Tôi đỏ bừng mặt, lén ném về thằng Hòa cái lườm sắc như dao.
_Ở cùng chỗ trọ...? -Sơn càng khó hiểu hơn.
_À...thuê cùng một căn nhà 4 tầng, các bạn ý trước ở trên tầng 4 -Tôi vội giải thích.
_Ờ! Ờ! -Sơn gật gù.
_Mà thôi, về nhà vứt đồ nghỉ ngơi đã, rồi chiều đi chợ nấu cơm, tối hàn huyên sau -Tôi lảng luôn sang chuyện khác.
_Ừ, giờ cũng 3 rưỡi chiều rồi. -Hòa vừa nói vừa đưa ly cafe lên làm nốt.
****
Về nhà cơm nước xong, chúng tôi lấy xe đi dạo phố buổi tối, mấy thằng cũng không uống nhiều lắm, chỉ hết có gần hai chai "cuốc lủi" R*ợ*u Làng Vân mà anh Hùng vác ở trên Bắc Giang xuống thôi.
Tiết trời buổi tối mùa thu mát mẻ trong lành cũng không làm bốn cái mặt thớt đỏ gay dịu nhẹ bớt sự cồn cào của hơi men.
_Công nhận Hà Nội về đêm đẹp đại ka nhỉ? -Sơn tựa cằm vào vai tôi, lè nhè.
_Tất nhiên rồi!
_Chắc khi nào về nước hẳn em sẽ xuống đây!
_Nghĩ được vậy là tốt.
_Vâng!
_À mà này!
_Sao hả đại ka?
_Mày còn chưa kể cho tao mấy chuyện của mày đâu đấy nhé! -Tôi vẫn chưa buông tha nó.
_Mẹ kiếp! Đại ka nhớ dai vãi, em tưởng đại ka không để ý nữa.
_Tưởng cái con khỉ.
_Mà đại ka biết nhiều làm gì, về đây em vẫn là thằng Sơn ngày nào thôi mà, đại ka cứ coi như vậy đi.
_Thứ nhất, với tư cách là bạn thân. Thứ hai, vì cái "vinh dự" bị mày gọi là đại ka, tao cần phải biết
_Ôi giời! Biết đại ka phức tạp vậy em giấu quách đi cho xong.
_Vớ vẩn.
_Ê ê! Làm éo gì phi nhanh thế? -Hòa đèo Lâm vọt lên đi ngang chúng tôi ngoái sang nói.
_Có gì mà nhanh?
_Từ từ thôi! Người đang nồng toàn mùi R*ợ*u, mặt đỏ gay, mấy bác cơ động thấy là "yêu" luôn đấy! -Nó lè lưỡi.
_Chắc không có đâu, tầm này cũng sớm mà. -Tôi trấn an nó.
_Sớm thì sớm chứ, đề phòng vẫn hơn. Mà giờ đi đâu đây? Cứ lượn ngoài đường thế này làm quái gì.
_Thì làm nốt vòng bờ hồ, rồi lượn ra Hồ Tây uống cafe cho mát. -Tôi gợi ý.
_Phê phọt cái chó gì! Lâm có ý kiến gì hay không bạn?
_Được rồi! Về Hà Đông đi.
_Chỗ hôm nọ mày bảo ý hả? Hơi xa tí nhưng hay đấy!- Hòa nhìn tôi cười bí hiểm.
_Gì thế? -Tôi hơi chột dạ.
_Theo bọn tớ đi!
Tôi chưa kịp hỏi gì thì nó đã rồ ga đâm thẳng sang Bà Triệu. Mẹ, lúc nãy thì vừa gàn mình đi nhanh, giờ thì...cũng chẳng kịp suy nghĩ nữa, tôi cũng nhấn ga đuổi theo nó.
****
_Giời ạ! Làm gì mà phi xuống tận đây thế, xa bỏ mẹ! -Tôi ngước nhìn tòa nhà cao tầng sừng sững.
_Đang R*ợ*u chè, đi đường nhỡ trúng gió thì sao? Bạn đưa mày tới đây giải nhiệt đã, với lại lâu lâu thằng bạn mới về chơi, phải kiếm chỗ nào hay hay tí chứ -Lâm ngoác miệng cười.
"Chắc lại bar chứ gì", tôi thầm nghĩ vậy rồi cũng tặc lưỡi gửi xe theo chúng nó. Chúng tôi bước vào tòa nhà, vừa bước vào sảnh có một anh chạy ra đón.
_Các anh đi bốn người ạ?
_Ừ! -Lâm trả lời.
_Các anh dùng vé thường hay Vip ạ?
_Vip chứ.
_Vâng, mời các anh theo em ạ!
Anh ấy bước lại ấn thang máy, đợi một lúc thang máy xuống, anh ấy mời chúng tôi vào rồi cũng bước vào nhấn tầng 6. Lên đến tầng 6, chúng tôi đi ra, nhìn bên phải thấy một quầy lễ Tân. Có một chị đứng tuổi đang ngồi chăm chú ghi ghi chép chép.
_Chị ơi, 4 Vip đầy đủ nhé! -Anh dẫn chúng tôi gọi lớn, rồi cúi đầu chào chúng tôi.
_Chúc các anh vui vẻ.
Sau đó anh ấy vào thang máy đi xuống.
_Ơ, tao tưởng lên bar? -Tôi quay sang Lâm thắc mắc.
_Lát nữa lên, bar nằm tầng trên cùng cơ mà, giờ phải chăm sóc sức khỏe đã rồi tí mới có sức mà nhảy chứ -Lâm nháy mắt.
_Nhưng chỗ này...
_Mày thắc mắc nhiều làm quái gì, mệt quá -Hòa ngắt lời tôi.
_Vé của anh đây! -Chị lễ tân xé 4 cái tích kê đưa cho Lâm.
_Của anh hết 2 triệu 400 nghìn ạ.
_Hả! -Tôi giật nảy người. Quái gì mà hết nhiều thế?
Lâm đang loay hoay rút ví thì thằng Sơn bước tới đập toẹt hai tờ 100 đô xuống bàn.
_Chết, mới đi chơi lần đầu ai lại để cậu làm vậy, mất mặt bọn tớ -Lâm định cầm hai tờ 100 đô đưa lại cho Sơn thì bị Sơn chặn lại.
_Gì mà lằng nhằng thế, tối các cậu mời tớ nhậu thì giờ đến lượt tớ mời lại. -Giọng Sơn có vẻ dứt khoát.
_Không phải thối lại đâu -Nó quay lại nói tiếp với chị lễ tân.
_Vâng! Cảm ơn anh ạ! Ra đưa khách vào đi em -Chị ngoái lại căn phòng sát quầy gọi to.
_Dạ! -Một giọng con gái miền trong khẽ cất lên, rồi một cô gái tầm khoảng 19, 20 gì đó bước ra, nhìn khá xinh. Cũng ăn vận theo kiểu lễ tân.
_Mời các anh theo em ạ! -Cô gái bước tới nhỏ nhẹ, rồi hướng dẫn chúng tôi đi vào một căn phòng được bày trí khá sang trọng, với ánh đèn màu hồng dìu dịu.
Sau khi mời chúng tôi ngồi xuống bộ ghế sofa. Cô gái tiếp tục hỏi:
_Các anh xông trước hay xục trước ạ?
_Xục trước đi -Lâm trả lời.
_Ấm hay lạnh vậy anh.
_Ấm em à!
_Vâng đợi em chút xíu nha.
Cô gái liền bước ra đóng cửa, một lúc sau cô quay lại nhỏ nhẹ tiếp.
_Bể chuẩn bị xong rồi ạ, các anh qua bên này với em.
*****
_Ai chà! Nhẹ hết cả người -Hòa tựa vào thành bể thở một hơi dài khoan khoái.
_Sao! Thế nào cu? -Lâm hất hàm nhìn tôi.
_Ờ! Cũng...được. -Tôi cầm ly trà gừng mật ong đặt trên thành bể lên nhấp một ngụm.
_Thế mà mấy lần rủ đi éo đi!
_Tao biết đâu! Cơ mà có mỗi tắm xục xông hơi mà sao đắt thế? -Tôi thắc mắc.
_Đâu chỉ có vậy đâu.
_Vậy còn gì nữa? -Tôi tò mò.
Ba thằng nó nhìn nhau cười cười, rồi thằng Sơn quay sang tôi bĩu môi:
_Đại ka sống ở thành phố hai năm mà vẫn còn tồ lắm.
_Tớ đã bảo rồi, nó là số 1 mà -Hòa ngoác miệng cười.
_Còn gì lát nữa khắc biết -Lâm nháy mắt. Rồi vục tay xuống bể xục hất nước té lên người kỳ cọ.
_Nom cậu hổ báo thế này, cởi trần ra đường khối thằng sợ vỡ mật -Hòa lè lưỡi nhìn mấy hình săm và vết sẹo trên người Sơn.
_Dọa được thằng nào mà sợ! -Sơn khẽ cười khẩy.
_Sao không săm rồng, hổ hay đại bàng mà lại săm con sói.
_Tùy đẳng cấp thôi...với lại tớ là fan cuồng của Bắc Kiều Phong mà!
_Tớ cũng khoái săm trổ lắm, nhưng mà về nhà ông bà già đè ra lóc thịt luôn á. -Lâm tỏ vẻ hâm mộ.
_Hay ho gì đâu cậu. -Sơn với ly trà gừng làm hớp rùi nói.
Xông được khoảng hơn 20 phút, thì cô gái ban nãy lại bước vào.
_Ối! -Tôi đang tồng ngồng ngồi trên thành bể vội nhảy thụp xuống nước.
_Vào phải gõ cửa chứ em! -Tôi cau mặt.
_Dạ...-Cô bé trố mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
_Em thông cảm, thằng bạn anh nó là hàng nguyên tem -Lâm ha hả cười.
_Vâng...-Cô bé bụm miệng cười thú vị rồi hỏi tiếp.
_Các anh xong chưa, phòng xông đã chuẩn bị rồi ạ!
_Ok! Anh vẫn là Thu Linh nhé! -Lâm vừa nói vừa đứng dậy với khăn quấn vào người.
_Còn 3 thằng bạn anh thì sắp xếp cẩn thận vào nha!
_Vâng ạ! Mời các anh qua.
Hòa với Sơn cũng đứng dậy quấn khăn vào người rồi bước ra cửa.
_Ê! Còn ngồi đó làm gì mày?
_Nhưng...-Tôi ái ngại nhìn cô gái vẫn đứng đó.
Cô ấy hiểu ngay ra vấn đề liền tủm tỉm cười đi ra ngoài để tôi đứng dậy quấn khăn vào...
Chúng tôi tiếp tục theo cô gái nói giọng miền Nam ấy đi tới một dãy phòng mà lúc nãy chúng tôi vào thay đồ và cất đồ trong đó.
_Các anh vào xông hơi đi, em gọi các bạn ý qua liền ạ! -Cô gái lễ phép rồi xoay người bước đi.
Đợi cô gái đi xa, Lâm khẽ thì thào với chúng tôi.
_Này! Vé bao gồm tất cả rồi, nhưng thoải mái thì bo thêm cho các em ấy khoảng một hai lít nhá.
_Nghĩa là sao? -Tôi đứng ngẫn ngờ.
_Thôi vào phòng đi ông! Hỏi nhiều mệt quá! -Lâm nói xong đi vào phòng của nó đóng cửa lại.
Tôi lại tiếp tục đưa đôi mắt khó hiểu sang nhìn Hòa với Sơn.
_Đại ka bảo trọng! -Sơn tiếp tục điệu cười nham hiểm, rồi cũng vô phòng cạnh phòng Lâm.
_Có gì gọi bạn nhé! -Hòa nháy mắt rồi bước vào phòng đối diện với phòng tôi.
Ba thằng nó vô hết, chỉ còn mỗi tôi đứng như trời trồng. Kể ra thì tôi cũng không đến nỗi ngu lắm mà không hiểu ra vấn đề, giờ R*ợ*u cũng đã tỉnh rồi. Nhưng mà mọi thứ nó diễn ra đột ngột quá...thế quái nào mình lại vô đây cùng chúng nó được mới tài chứ???
Mà thôi kệ, cứ vào xông hơi đã...đằng nào cũng chưa hết cơn mệt với trận R*ợ*u lúc nãy mà. Tôi tặc lưỡi rồi cũng bước vào phòng mình.
Nhìn căn phòng khoảng hơn chục mét vuông, gần bằng phòng tôi, có cả điều hòa, giữa phòng đặt một cái giường đủ cho một người nằm, phía đầu gường khuyết một cái lỗ chỉ để vừa mặt một người úp xuống, và dưới cái lỗ ấy là một chậu sứ thả những bông hoa hồng trên mặt nước, ngoài ra còn có một cái bàn như bàn cafe, trên có một lọ sáp thơm và 2 chiếc khăn to cùng với mấy lọ tinh dầu, dầu gội, sữa tắm gì đó tôi cũng không rõ lắm. Cạnh bàn là một cái tủ nhỏ mà khi nãy tôi cất quần áo vào trong. Cuối phòng là một nhà tắm kính mờ mờ, chắc để xông hơi.
_Cộc cộc...!! -Đang đứng chống tay nhìn xung quanh phòng thì có tiếng gõ cửa.
Tôi giật mình vội chạy lại mở tủ lấy quần mặc vào...
_Cộc cộc! -Tiếng gõ lại tiếp tục.
_Đợi tí!-Tôi cuống quýt kéo quần lên rồi bước ra mở cửa.
_Chào anh! -Lại là cô gái lễ tân lúc nãy. Lúc hướng dẫn chúng tôi thì cô ấy mặc bộ đồng phục khá chỉn chu như tiếp viên hàng không ý, nhưng giờ đã thay bằng một chiếc váy hai dây mỏng tang như váy ngủ, mái tóc buộc túm sau gáy gọn gàng.
_Em vào được không ạ? -Thấy tôi cứ đứng trân mắt nhìn, cô ấy khẽ nhíu mày dò hỏi.
_À....ừ! Được! -Tôi nuốt nước bọt đánh ực cái rồi đi lại giường ngồi xuống, tim đập thình thịch.
_Em tên gì nhỉ? -Tôi gượng cười.
_Dạ tên Thơ ! - Cô gái xưng tên xong liền đi vào đóng cửa chốt lại.
_Ukm
_Ủa! Anh không xông hơi à? -Bỗng cô ấy nhìn tôi tròn mắt.
_Ờ...không...à mà có! -Tôi bối rối như gà mắc tóc.
_Sao đã mặc quần vào rồi dzậy?
_À...mình...! -Tôi đỏ bừng mặt gãi đầu.
_Hihi! Lần đầu tiên anh tới đây à?
_Ừ!
_Anh đừng sợ, em không ăn thịt anh đâu! -Thơ mỉm cười, rồi bước lại bàn đặt hai chiếc khăn ướt và cái túi xách nhỏ lên bàn, sau đó cầm khăn tắm đi vô nhà tắm bật xả khí xông.
_Anh *** ra đi, mặc dzô đây là lát không có đồ mà thay đâu nha! -Thơ nói với ra.
_Ờ! -Tôi cứ ngồi bần thần.
_Em không nhìn nữa đâu...-Tiếng cười lảnh lót lại vọng ra.
Lưỡng lự thêm chút nữa rồi tôi cũng *** dài ra, giữ lại cái quần chip đề phòng có biến...cơ mà lý do thực tế hơn là cái "thằng quỷ nhỏ" nó đang muốn bật tung ra ngoài vì cái váy ***y để lộ những mảng da trắng bóc mà Thơ đang mặc từ nãy giờ rồi, thế nên tôi không thể để cho nó toại nguyện được.... Trái khoáy vậy không biết nữa...Tôi thầm than thở khi trên thì muốn kìm mà dưới lại cứ thích xông pha...
Tôi quấn lại khăn rồi...tiếp tục đứng như trời trồng. Hoang mang kinh khủng.
_Ơ, anh không vào xông à? -Thơ ngó ra sốt ruột.
_Có...mà....em đi ra ngoài đi đã -Tôi cười như mếu.
_Giời ơi là giời, đàn ông chi mà nhát dữ dzậy? -Thơ liền bước ra ngoài.
_Nè, nghi ngờ giới tính của anh rùi đó nha! -Cô ấy đứng khoanh tay nhìn tôi có vẻ nghi hoặc lắm.
Mặc kệ Thơ nói, tôi cũng chẳng buồn trả lời, lủi thủi bước vào trong nhà tắm, kéo cửa chốt lại. Rồi ngồi xuống cái ghế gỗ đặt ở giữa, thở phào...đến là mệt...
Ngồi chắc được khoảng vài phút thì hơi nóng hầm hập bốc lên khó thở vô cùng, tôi vội xích ghế ra phía cửa, ghé mặt lại cái ô thoáng để thở...
Cố thêm tí nữa thì tôi cũng không thể chịu nổi, vội mở toang cửa bước ra ngoài...
_Xong rồi à anh? -Thơ ngồi chỗ bàn, chống tay lên cằm nhìn tôi.
_Ừ!
_Có cần tắm không?
_Không!
_Vậy lau mồ hôi đi rồi nằm lên giường...-Thơ cầm khăn đứng dậy đưa cho tôi.
_Nằm...! Làm gì? -Tôi chột dạ.
_Trời! Bực mình với anh rồi đấy, nằm lên em mát-xa cho chứ còn làm gì nữa! -Thơ nhíu mày nhìn tôi như sinh vật lạ.
_À ờ! -Tôi luống cuống lấy khăn lau người rồi bước lại giường nằm xuống.
_Nằm úp cơ!
Tôi lại lật bật xoay người, mặt úp vào cái lỗ khuyết trên đầu giường, nhìn xuống chậu hoa hồng phả lên hương thơm thoang thoảng.
"Ra công dụng của cái này là như vậy" giờ tôi mới hiểu kiểu cách thiết kế đặc biệt này.
Thơ cầm lọ tinh dầu lại thoa khắp tay và lưng tôi, rồi bắt đầu làm các bài mát-xa, bấm huyệt. Ô, bàn tay cô ấy đi đến đâu là tôi cảm thấy dễ chịu đến đó, hay thật. Thế mà giờ tôi mới được trải nghiệm, tự nhiên cái sự hối hận vì đã theo bọn thằng Lâm vô đây lại dần tan biến theo sự khoan khoái đang lan tỏa khắp toàn thân, căn phòng tỏa điều hòa mát mẻ cộng với mùi hương thơm khiến tôi dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết...
Đang thiu thiu nửa tỉnh nửa mê, thì một bàn tay vỗ nhẹ vào ௱ô** tôi, chẳng biết mình vừa thiếp đi bao lâu nữa. Tôi hé mắt ngoái cổ lên...Thơ đang nhìn tôi lúng liếng.
_Xoay người lại đi chàng! -Cô ấy thẽ thọt, khiến mệnh lệnh ấy trở nên khó cưỡng vô cùng.
Tôi vội xoay người lại, bỗng hoảng hồn khi thấy cái khăn tôi quấn quanh người biến đâu mất tiêu, chỉ còn độc mỗi chiếc quần chip trơ trọi.
Tôi thảng thốt định bật ngồi dậy, thì bị bàn tay Thơ dí nhẹ xuống.
_Nằm yên -Thơ khẽ lườm tôi, rồi với lọ tinh dầu thoa lên ***.
_Chu choa, anh có tập thể hình không?
_Có!
_Thảo nào...-Cô ấy khẽ suýt xoa, rồi thoa xuống bụng, mắt cô ấy hơi chăm chú nhìn vào...phía dưới bụng tôi giây lát, sau đó lại thoa tiếp xuống đù* và chân.
"૮ɦếƭ...!" -Tôi thầm la hoảng, cắn chặt răng. Mồ hôi rịn ra lấm tấm trên trán. Người nóng phừng phừng theo từng cái lơn mơn khơi gợi của bàn tay ấy, cứ lướt nhẹ xuống chân rồi từ chân lại quay trở lại đù*, và cứ xoay quanh khu cấm địa. Bỗng táo bạo hơn, bàn tay khẽ luồn nhẹ vào cạp quần...
_Ối! -Tôi không thể chần chừ được nữa, vội chộp tay Thơ giật lại.
_Gì thế? -Tôi ngồi dậy luôn, thở hắt ra, tròn mắt nhìn Thơ. Trống *** đánh thình thịch.
_Coi nào, đau tay em, nằm xuống đi để em thư giãn cho.- Thơ nhoẻn cười.
_Thư giãn???? -Mắt tôi trố to hơn nữa, nhưng trong đầu thì đã nảy sinh câu trả lời rồi.
_Không! Không! Anh không có nhu cầu -Tôi vội xua tay.
_Trời, anh đã thoải mái rùi thì phải để cho nó thoải mái nữa chứ, tội nghiệp nó mà -Thơ nũng nịu nhìn xuống phía...dưới của tôi.
_Không...! -Tôi vội nhảy khỏi giường, bước tới mở tủ lấy quần.
Bỗng có tiếng chuông reo. May quá, chắc bọn nó xong rồi, tôi thở phào rút máy ra xem...bỗng mặt tái dại đi...nàng đang gọi...thôi xong, xong rồi! Tôi cuống cuồng mặc quần vào, chưa kịp kéo lên cũng nhảy lò cò vội ra cửa, mở toang cửa lao ra ngoài...rồi bấm máy nghe gấp...
_Đây, anh...!!!!
_Bốp!! -Chưa kịp nói thêm thì tôi va vào một bóng người cũng đang hớt hải mở cửa nhao ra. Hai cái đầu cụng vào nhau tóe lửa, nẩy hết cả đom đóm. Cả hai cùng ngã lăn quay ra đất, hai cái điện thoại văng tung tóe cả pin lẫn vỏ...
_Mẹ...-Tôi nhăn nhó lồm cồm bò dậy kéo lại quần, nhìn kỹ lại, hóa ra thằng bạn Hòa ૮ɦếƭ dẫm, nó còn thê thảm hơn là chưa kịp mặc gì chỉ quấn mỗi cái khăn.
_Làm cái éo gì mà chạy ra như ma đuổi thế -Nó đứng dậy ôm trán suýt xoa đau.
_Tao cũng đang định hỏi mày...
_Thì đang...ấy, thì cái Hồng nhà tao nó gọi...
_Chết rồi! -Nó vừa nói tới đó thì hai thằng lại đồng thanh hoảng hốt la lên, rồi cuống cuồng vồ lấy máy với pin lắp vào...
Hòa lắp xong trước tôi. Nó vội gọi luôn cho cái Hồng.
_Đây, đây..đang nghe thì làm rơi máy xuống cầu thang.
_....
_Anh đang ở nhà mà...
_....
Tôi lắp xong cũng bấm số nàng luôn.
_Làm gì vừa nghe đã tắt máy thế? -Giọng nàng có vẻ bực.
_À, bị...máy ..bị sụp nguồn! -Tôi lúng túng tuôn ra lý do thông dụng nhất.
_Thật không? Sao có ai vừa hét vậy?
_Ôi, bọn thằng Hòa với Lâm nó đang đùa nhau ý mà -Tôi vừa nói vừa bước ra chỗ góc đặt mấy cái chậu cảnh.
_Anh đang ở nhà à?
_Ừ!
_Sơn xuống chưa?
_Nó xuống rồi, anh vừa đón nó chiều nay xong.
_Ukm, nhớ em ko?
_Có chứ!
_Thế mà cả tối chả thèm điện, nhắn tin gì cả -Nàng phụng phịu.
_Ôi, anh xin lỗi, mấy thằng vừa nhậu xong! -Tôi đỏ bừng mặt, bỗng nhiên thấy hổ thẹn và ghê tởm mình kinh khủng.
_Uống ít thôi đó nha.
_Anh biết rồi mà, giờ có uống nữa đâu! Thôi anh dọn dẹp rửa bát đã, lát anh gọi lại nhé.
_Lại thua bài à?
_Không, chúng nó say rồi, nên ngoài anh ra còn ai nữa đâu!
_Ukm, xong gọi lại cho em đó, iu anh!
_Yêu em.
Nàng vừa tắt máy cái là tôi liền tự tát vảo mặt mình hai phát, vừa để cho tỉnh táo lại, và cũng vừa tự xỉ vả mình vì mấy lời nói dối trắng trợn vừa rồi.
Trấn tĩnh lại một chút rồi tôi quay trở lại phòng, thấy Hòa vẫn đang đứng năn nỉ ỉ ôi với cái Hồng. Cũng phải thôi, tư cách của nó hết bảo hành lâu rồi mà...
Tôi nhìn nó khẽ chép miệng, lắc đầu rồi mở cửa bước vào phòng.
_Bạn gái vừa gọi hử? -Thơ vẫn cái điệu ngồi chống tay lên cằm, ngồi chỗ bàn nhìn tôi hỏi.
_Ừ! -Tôi chẳng dám nhìn cô ấy nữa, bước lại chỗ tủ mở lấy nốt cái áo mặc vào, rồi rút ví lấy ra 2 tờ 100k đặt xuống bàn, sau đó đi ra cửa luôn.
_Chẳng có gã đàn ông nào vào đây mà giống anh cả! -Thơ lại cất giọng.
Tôi khựng người quay lại.
_Là sao?
Thơ chẳng trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy lấy trong túi xách ra một bao thuốc, rút một điếu ra rồi bật lửa châm, thả khói, lim dim mắt nhìn tôi đầy thú vị.
Tôi còn đang khó hiểu thì bất ngờ Thơ cầm hai tờ tiền tôi đặt trên bàn lên dí tiếp mồi lửa vào. Tiền cháy xèo xèo dúm lại bốc mùi khét lẹt của chất liệu polymer, rồi cô ấy quẳng xuống nền nhà, thản nhiên rít hơi thuốc nữa.
_Sao cô lại...?-Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn.
_Ít ra chúng ta cũng có một điểm chung, sự khác người....phải không nào? -Thơ tủm tỉm cười.
_Không! Chẳng có điểm chung gì hết! -Tôi nghiêm giọng rồi bước ra đóng sầm cửa lại.
"Cái thằng ૮ɦếƭ toi Lâm, làm bố mày phí mất 200k" tôi vừa đứng vừa rủa thầm trong lòng. Mà sao một đứa con gái ở trong môi trường này lại chê tiền nhỉ, tằn tiện thì cũng bằng tôi ăn cả tuần chứ có ít ỏi gì đâu. Kể ra cô ấy cầm thì cũng chả tiếc, đằng này cư xử một cách kỳ cục... Càng nghĩ càng buốt hết cả ruột.
_Cạch! -Hòa mở cửa phòng đối diện tôi bước ra, quần áo cũng đã mặc chỉnh tề.
_Tí nữa thì vỡ mồm, may mà văn vở được. -Nó nhìn tôi lè lưỡi.
_Chúng mày cứ đi linh tinh kiểu này thì có ngày nhặt răng chứ ở đấy mà vỡ với chả mồm -Tôi nguýt dài nó, rồi bước lại chỗ thang máy.
_Ê! Ê! Không đợi hai thằng kia à? -Hòa chạy vội theo.
_Đợi thì xuống nhà đợi, tao không muốn nấn ná ở đây thêm một giây nào nữa. -Tôi đưa tay nhấn nút xuống.
_Không lên bar nữa à?
_Éo bar với chả bủng gì hết, về ngủ cho lành!
_Chán nhỉ...ô, mà kia không phải là em lễ tân xinh xinh đó sao? Em ấy làm cho cậu à? -Hòa ngoái về phía phòng tôi thốt lên tỏ vẻ ghen tị.
Tôi cũng nhìn theo nó, thấy Thơ vừa bước ra.
_Ủa! Không đợi các bạn sao hai anh? Qua phòng chờ bên này nè! -Thấy hai thằng tôi đang đứng chờ thang máy Thơ bước tới hỏi.
_Hay là...-Hòa quay sang tôi, nhưng nó chưa kịp nói gì thì cửa thang máy mở, tôi hằm hằm bước vào mặc xác nó.
_Ôi đợi tao -Nó vội chạy vào theo.
_Chào người đẹp nhé! -Nó cố nhoai ra vẫy.
_Vâng, lần sau các anh lại tới nha! -Thơ bước qua chỗ thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy vẫn kịp quẳng cho tôi một cái nhìn lúng liếng như lúc trong phòng khiến tôi sởn hết cả gai ốc.
*****
_Cái gì?? Đùa à? -Lâm nuốt ực vội ngụm trà đá tròn mắt nhìn tôi.
_Đúng nó mà, tao thấy nó đi ra từ phòng Hiếu mà -Hòa khẳng định chắc như đinh đóng cột.
_Điên à, đứa đấy nó là em họ chị quản lý ở đấy, kiêu lắm, khách vip cỡ mấy oder nó có bao giờ làm đâu, chỉ toàn hướng dẫn khách thôi, nhiều ông thích lắm nhưng cũng chịu, không sao gạ gẫm được -Lâm vẫn chưa hết nghi ngờ.
_Tao nói dối làm éo gì! Hỏi thằng Hiếu mà xem!
_Nó tên là gì? -Lâm quay sang hỏi dồn tôi.
_Thơ -Tôi làm ngụm trà rồi đáp.
_Mẹ, thế thì đúng nó rồi - Lâm vỗ tay đánh bốp.
_Sao hả cậu, phát biểu cảm tưởng xem nào? -Hòa tò mò.
_Nhất đại ka rồi còn gì nữa -Sơn cũng chen vào.
_Chúng mày thôi ngay có được không? Cứ đi linh tinh mấy trò này sida có ngày -Tôi bực bội gắt lên.
Ba thằng nó ngớ người nhìn nhau rồi lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.
_Điên à mà cười -Tôi đỏ bừng mặt quát lên.
_Thế là nó không làm cho Hiếu rồi, không làm...-Lâm vừa nín cười vừa nói.
_Thảo nào! -Hòa gật gủ ra vẻ đã hiểu ra vấn đề.
_Thế thì có xinh mấy thì cũng chán ૮ɦếƭ -Sơn bĩu môi.
_Là sao? - Tôi khó hiểu nhìn cả ba thằng nó.
_Nghe cậu nói thế là tớ biết cậu không được làm rồi, ở đây chỉ có "xào khô" thôi! -Lâm giải thích.
_Xào khô là cái khỉ gì? -Tôi càng mờ tịt hơn.
_Nghĩa là chỉ làm bằng tay thôi, chứ không có tới Z đâu mà si với chả đa.
_À à! -Tôi gật gù tiếp nhận "kiến thức" mới.
_Thế hóa ra nó chỉ mát-xa bình thường cho cậu thôi? -Hòa tiếp tục hỏi.
_Ờ ờ!!! -Tôi cúi gằm mặt xuống, giấu nhẹm luôn chuyện suýt nữa cũng bị em Thơ đó "xào khô".
_Thế thì chán bỏ mẹ! Tưởng như nào chứ -Lâm khinh khỉnh ra mặt.
_Thôi không nói chuyện này nữa, giờ về đã. -Tôi sốt ruột đứng dậy, cứ ngồi tán phét cái chủ đề này thì bao giờ mới về được đến nhà, còn phải điện cho nàng nữa cơ mà.
_Thế không lên bar thật đấy? -Lâm cố hỏi lại.
_Không là không! Nói nhiều! -Tôi dứt khoát rồi bước lại chỗ để xe của tòa nhà, đưa vé cho ông bảo vệ, rồi lúi húi tra chìa khóa vào.
Tôi quay xe rồi ngồi lên nổ máy, đang định vọt xuống đường thì bỗng trong tầng hầm của tòa nhà một chiếc Camry màu đen phóng vọt ra, khiến tôi phải phanh lại để nhường đường, đợi chiếc xe đi qua tôi mới nhấn ga tiếp...nhưng bỗng tôi sững người lại...vội ngoảnh lên nhìn theo chiếc xe đó, cau mày suy nghĩ...cái biển xe ấy, mình đã gặp ở đâu?...2 lần rồi thì phải...? Không có lẽ...
_Đi chưa đại ka? Nghĩ gì thế, lo sếp mắng à? -Sơn bước tới đứng cạnh tôi từ lúc nào.
_À...không! Lên xe đi -Tôi tạm gạt bỏ suy nghĩ, giờ quan trọng nhất là phi về nhà tỉ tê với nàng đã, những việc nó đã qua lâu rồi bới lại làm quái gì cho đau đầu...
Đợi Sơn ngồi lên xong tôi rồ ga phóng vụt đi...loanh quanh thế mà cũng đã gần 11h rồi.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.