Trong cơn đau đớn thấu xương và tâm trí mơ hồ. Gia Luật Thuần nhớ lại, đó là khi anh mười tám tuổi. Một cô bé cứ đi theo anh mãi:
"Em có biết tại sao anh lại thích loài hoa này không?"
Cô bé lắc đầu, anh xoa đầu nó:
"Bởi vì loài hoa này nó đẹp như em."
Một loại cảm giác rất quen thuộc nhưng lại chẳng hề gần. Cô bé đó đang ở rất gần anh và cùng anh tiếp xúc qua lại nhưng anh lại hoàn toàn không thấy được khuôn mặt bé gái đó.
"Uyển Uyển, lớn lên anh nhất định sẽ cưới em làm vợ."
Rồi khi anh rời đi một nơi thật xa, cô bé đó khóc:
"Thuần Thuần, sau này anh còn quay về thành phố X không?"
"Đồ ngốc, Thuần Thuần sẽ tìm em, sau này sẽ lấy em làm vợ."
Những kí ức ấy thật chân thật, giống một giấc mơ nhưng lại rất xác thực. Thực tới nỗi nó như một đoạn phim từng xảy ra trong quá khứ của anh.
Mắt không mở, không cử động. Gia Luật Thuần vẫn là đang nằm trong giấc mơ của mình:
"Chú Diệp, Uyển Uyển đi đâu rồi?"
"Tiểu Thuần, con bé vẫn còn du học bên Mỹ."
Từng kí ức càng hiện về càng chân thật hơn đến khó tin. Miệng vết thương mới, cùng vết thương cũ đều đang đau nhói. Đầu Gia Luật Thuần đau như Pu'a bổ, nhưng anh chẳng thể tỉnh dậy. Cứ lơ mơ mãi trong sự vô tri vô giác.
Diệp Uyển Hòa về đến nhà đã rã rời, trên mặt cô ta biểu rõ nét sợ hãi. Diệp Uyển Hòa thật đáng sợ, nhưng chính cô ta cũng đang sợ. Khoảnh khắc, tự mình P0'p nghẹt ống thở của người bác ruột.
"Nếu có trách thì trách ông là bố của Diệp Uyển Nhi."
Diệp Uyển Hòa lại sợ hãi run lên từng đợt. Vân Thanh Lệ từ trên lầu bước xuống từng bậc vừa như tra hỏi Diệp Uyển Hòa:.
||||| Truyện đề cử: Âu Tổng Em Vẫn Ở Đây |||||
"Vừa đi đâu về đấy? Có biết bác con đã mất rồi không?"
Diệp Uyển Hòa trợn tròn mắt, chạy tới đến cạnh Vân Thanh Lệ, nắm lấy hai tay bà:
"Mẹ, mẹ, mẹ phải cứu con, không không cố ý Gi*t Bác cả, con không biết gì hết, mẹ đừng nói với ba mẹ nhá." Diệp Uyển Hòa đang rất hoảng loạn, cô ta vừa ***.
Vân Thanh Lệ không thể tin được vào những lời mình vừa mới nghe chính miệng con gái nói ra. Bà ta hỏi lại:
"Con vừa nói cái gì, Diệp Thương ૮ɦếƭ liên quan gì tới con?"
"Mẹ, con hận Diệp Uyển Nhi, con chỉ muốn vào bệnh viện thăm bác cả thôi nhưng, nhưng vừa nhìn thấy bác ấy con lại nhớ tới Diệp Uyển Nhi, dựa vào đâu mà Diệp Uyển Nhi có thể được gả cho Gia Luật Thuần, được hạnh phúc. Trong khi con đã làm tất cả, hạ thuốc khiến anh ấy quên đi Diệp Uyển Nhi cũng làm rồi, nhưng anh ấy vẫn thuộc về cô ta. Con không cam tâm, nhân lúc bá không có đó, con đã làm ra chuyện này, mẹ con sai rồi mẹ giúp con, nha mẹ." Diệp Uyển Hòa giọng run, tay run, chân cũng run, đứng không vững nói.
Vân Thanh Lệ đỡ con gái lên:
"Uyển Hòa, con không phải sợ, con làm như vậy là đang giúp ba con bước lên ngôi vị chủ tịch tập đoàn Diệp thị, con nào có lỗi. Đừng sợ nữa, cứ tỏ ra rằng mình không biết mà không biết thì không có tội ha? Đừng sợ nữa, lên phòng tắm rửa." Vân Thanh Lệ vỗ về Diệp Uyển Hòa.
Vân Thanh Lệ không độc ác, nhưng tham lam, mà tham thì thâm. Không trách được.
Dung túng con gái là chuyện ác đáng bị chừng trị trước pháp luật, nhưng có người mẹ nào muốn con mình phải đi tù đâu.
Trong bệnh viện, Diệp Uyển Nhi trong mơ vẫn khóc, lâu lâu từng giọt nước mắt lại dọc theo má mà rơi xuống.
Bằng Vu Thần ngồi một bên thỉnh thoảng lại đưa tay ra lau những giọt nước mắt. Trong lòng anh cũng đang rất đau khổ khi phải nhìn người mình yêu thương nhất đau đớn trong từng giây.
Diệp Uyển Nhi sẽ chấp nhận việc mình quá kích động mà không giữ được đứa bé không? Qua được những lần đánh đập của Gia Luật Thuần nhưng tại sao cô và đứa bé vẫn không có duyên. Trời vẫn không thành toàn cho ước muốn được sinh con ra, nhìn con lớn lên của Diệp Uyển Nhi.
Nửa mê, nửa tỉnh. Diệp Uyển Nhi khẽ miệng run run, miệng không ngừng gọi:
"Ba, ba. Tiểu Uyển rất nhớ ba. Ba, đừng xa Tiểu Uyển có được không? Tiểu Uyển hứa không làm ba buồn nữa. Ba.. ba.. ba.."
Diệp Uyển Nhi mở mắt tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong căn phòng lạnh lẽo, bên cạnh chỉ có Bằng Vu Thần, Diệp Uyển Nhi bật dậy nắm lấy tay áo Bằng Vu Thần:
"Anh hai, ba em, ba em sao rồi? Ông ấy đang ở đâu?" Diệp Uyển Nhi hỏi.
Bằng Vu Thần ôm Diệp Uyển Nhi vào lòng, tay kia vuốt tóc cô:
"Tiểu Uyển, anh hai không có đủ năng lực để có thể giữ chú Diệp ở lại với em, anh hai không tốt, Tiểu Uyển của anh đã khổ nhiều rồi, là do anh hai không đủ tốt."
Diệp Uyển Nhi đẩy Bằng Vu Thần ra, không ngừng lắc đầu nhìn anh:
"Không.. không phải.. Anh hai hãy nói với em là ba mẹ em không sao hết. Anh hai mau nói đi."
Bằng Vu Thần đau khổ nhìn Diệp Uyển Nhi, anh cũng rất muốn khóc, anh thậm chí đau khổ hơn cô:
"Diệp Uyển Nhi, em bình tĩnh lại cho anh. Tiểu Uyển của anh là một cô gái mạnh mẽ, không yếu đuối. Diệp Uyển Nhi em có hiểu không?" Bằng Vu Thần không thể giữ được bình tĩnh mà quát lên:
Diệp Uyển Nhi lặng đi một chút, đau đớn, khổ tâm tột cùng.
"Nhưng đó là ba em, người sinh em ra và giành cả quãng thời gian còn lại chăm sóc em? Ba em mất rồi, ông ấy mất rồi. Thuần Thuần thì không rõ sống ૮ɦếƭ. Em phải làm sao? Mẹ em vẫn còn nằm trong đó. Rốt cuộc em đã làm sai chuyện gì mà phải chịu cảnh này, tại sao vậy anh hai?" Diệp Uyển Nhi khóc nấc lên, tiếng khóc như bay lên 9 tầng mây của vô tận.
Bằng Vu Thần không khỏi lắc đầu:
"Em biết mình mất ba mẹ, vậy còn con của em và Gia Luật Thuần, em có nghĩ tới nó không? Nó mất rồi, em có quan tâm tới nó không? Diệp Uyển Nhi, em có quan tâm đến cảm giác của anh không? Anh còn đau hơn cả em, em hiểu không hả, tỉnh lại đi!" Bằng Vu Thần lay mạnh người Diệp Uyển Nhi.
Diệp Uyển Nhi câm lặng, không nói nên lời:
"Con của em mất rồi? Nó mất rồi sao? Là do em, do em không bảo vệ được nó? Là em có lỗi với nó, là mẹ có lỗi với con, con ơi, ba ơi là con có lỗi với hai người." Diệp Uyển Nhi vô vọng.
Diệp Uyển Nhi nằm xuống, chùm chăn lại. Mặc cho Bằng Vu Thần có khuyên cớ nào:
"Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Bằng Vu Thần cũng chỉ biết lẳng lặng ra ngoài. Mất niềm tin vào cuộc sống, Diệp Uyển Nhi thật sự vô vọng rồi. Không còn cách nào khác nữa. Cô đau đớn thấu xương. Tim như bị phân rã thành mảnh. Là cô sao sao? Không đâu, Diệp Uyển Nhi không sai, không ai sai ở đây cả, tất cả là tạo hóa sắp đặt đến điên cuồng.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.