Gia Luật Thuần sau một ngày làm việc mệt mỏi ở công ty Thuận thị và xử lý công việc ở thần vũ hội mệt lử trở về phòng 3602 của khách sạn An Định sau lòng thành X.
Anh ngủ thiếp đi một chút lại bất ngờ tỉnh dậy vì tiếng bước chân, tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi xuất hiện trước mắt anh là một cô gái kiều diễm, xinh đẹp. Anh bật dậy, nhìn cô, ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm khiến ai cũng phải sợ hãi.
Cô không dám nhìn thẳng vào mặt anh, tay chân run bần bật cầm tài liệu không trật tự không vững mẹ ấp úng:
"Thuần.. Thuần tổng. Tôi là Diệp Uyển Nhi, tôi.." Diệp Uyển Nhi nói.
Trước đợi cô nói xong, anh đã đi đến bên cạnh cô, nắm chặt lấy cằm, ánh mắt lạnh lùng, khó chịu:
"Chưa được sự cho phép của tôi, không cần biết cô là ai, cô vào đây với mục đích gì? Nói.." Gia Luật Thuần nói.
Chiếc cằm nhỏ bị anh nắm chặt lại, cô đau đớn nhưng cố gắng kìm nén, anh là Gia Luật Thuần, Nhưng tại sao anh lại không còn quen với cô, hai người từng là thanh mai trúc mã chơi thân từ nhỏ, cô nói:
"Thuần.. Thuần tổng, tôi đến đây là muốn, muốn nhờ anh giúp. Anh có thể.. Có thể bỏ ra không?" Diệp Uyển Nhi nói.
Anh rung mạnh tay ra, đi một mạch đến cái bàn và ngồi xuống, mặt không biến sắc. Diệp Uyển Nhi đi tới, đặt lên bàn bản hợp đồng mà Diệp thị muốn cuối cùng Thuần thị:
"Thuần tổng, đây là hợp đồng của Diệp thị, Tôi hi vọng anh cho Diệp thị một cơ hội được hợp tác cùng với Thuần thị. Nếu anh chịu hợp tác, Diệp Thị sẽ không làm sao anh thất vọng. Thuần tổng.. Hy vọng anh sẽ cho Diệp thị cơ hội." Diệp Uyển Nhi nói.
Khuôn mặt không biến sắc, anh với lấy bản hợp đồng trên bàn xem qua một lúc. Tưởng chừng một phút sau, Anh bảo bản hợp đồng xuống bàn, cười nhếch:
"Hợp tác với Diệp thị.. Diệp tiểu thư nói đùa rồi. Chắc cô không phải không biết Diệp thị đang trên đà suy vong, tại sao tôi phải hợp tác với một công ty mà đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, cô nghĩ hợp tác với Diệp thị thì Thuần thị có lợi gì?" Gia Luật Thuần nói.
Gia Luật Thuần đứng dậy đi tới trước mặt cô, từng động tác bước đi của anh cũng đủ khiến Diệp Uyển Nhi giật mình, đây là lần đầu tiên có một người khiến cô sợ như vậy. Anh đặt tay lên vai cô cô, tiếp tục ánh mắt không chút nào ấm áp nói:
"Hơn nữa, dựa vào đâu mà tôi phải hợp tác với Diệp thị, trong khi Đoàn thị của Đoàn Viễn anh hùng mạnh thế kia?" Gia Luật Thuần lạnh lùng nói.
Cô đứng đấy người run từng đợt, từng đợt, từng giọt mồ hôi lạnh rơi xuống. Đây là người mà cô từng yêu sao. À, không từ lúc mười tuổi đến bây giờ cô chưa từng hết yêu anh. Nhưng:
Tại sao anh không nhận ra cô? Tại sao anh như không hề biết Diệp thị? Hồi nhỏ anh quen gọi cô là Uyển Uyển, bây giờ tới cả nhớ cũng không nhớ được.
Cánh tay của anh vẫn không chịu rời khỏi vai cô, anh nhếch môi cười, tiến lại gần cô hơn, hơi thở của anh phải lại sau gáy cô, giọng nói đầy ma mị, mê người:
"Tôi hợp tác với Diệp thị, Nhưng thay vào đó, em phải hữu hạn tôi, nếu tôi hài lòng sẽ đồng ý ký bản hợp đồng này." Gia Luật Thuần nói.
Diệp Uyển Nhi sợ hãi rụt người ra khỏi tay anh, cô tránh sang một bên. Nhìn anh một lúc:
Gia Luật Thuần thật đáng sợ, cô không nhận ra anh. Anh của bây giờ không phải Gia Luật Thuần của ngày xưa. Mà là Thuần tổng, một người có tiếng trong giới thương gia và giới mafia.
"Thuần tổng lại nói đùa rồi? Thuần tổng là một người cao cao tại thượng, sao có thể.." Diệp Uyển Nhi nói.
Chưa đợi cô nói xong, anh ta đã vươn tay đẩy cô ngã xuống chiếc giường lớn, cơ thể của cô mỏng manh bị đẩy xuống nhẹ nhàng như cánh chim sa.
Anh tiến đến ép cô xuống giường lạnh lùng tiến đến, anh mắt bắt đầu đỏ lại:
"Diệp tiểu thư, không lẽ cô không muốn cứu lấy Diệp Thị, tâm huyết ba đời nhà cô?" Gia Luật Thuần khinh bỉ nói.
Cô trần mắt nhìn Gia Luật Thuần, nhìn rõ thì anh cũng đẹp trai quá, Nhưng cô vẫn không biết phải xử trí thế nào? Cứu Diệp thị là bắt buộc phải làm, nhưng đánh mất thứ quý giá như vậy, cô thật không nỡ. Nhưng hắn là người cô yêu chờ đợi cô đã chờ đợi mười năm, mười năm rồi chưa bao giờ cô không suy nghĩ tới hắn. Cô hít một hơi thật sâu, giọng run run:
"Thuần tổng, tôi xin lỗi, tôi không thể, tôi.." Diệp Uyển Nhi nói.
Cô đẩy anh ra cất bước nhanh nhẹn đi nhưng chưa được vài bước một chất giọng vang lên, là rất lạnh thấu xương, lạnh đến băng giá:
"Cô thật sự không muốn cứu Diệp thị, vậy thì Diệp tiểu thư, tôi sẽ cho Diệp thị biến mất hoàn toàn trên thương trường." Gia Luật Thuần lạnh lùng, vô cảm nói.
Dường như cô đã chọc hắn phát tiết, nông nổi. Giọng điệu của hắn lạnh lùng hơn, Diệp thị sẽ biến mất mãi mãi, công sức ba đời nhà cô gây dựng sẽ biến mất.
Cô sợ hãi quay lại, chạy níu tay anh van xin:
"Thuần tổng.. Thuần tổng tôi sai rồi, xin anh đừng làm hại tới Diệp thị. Tôi sẽ làm theo ý anh, chỉ cầu xin anh đừng ra tay với Diệp thị." Diệp Uyển Nhi Khóc, cầu xin.
Gia Luật Thuần gạt tay, đưa tay xé toạc chiếc váy mà cô đang mặc, lúc này còn lại là bộ đồ lót, để lộ đường cong gợi cảm sắc sảo đến từng chi tiết. Diệp Uyển Nhi thẹn thùng lấy tay che, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Gia Luật Thuần đẩy xuống giường. Anh hung hăng như một con mãnh thú cắn xé cô. Ngay cả lần đầu tiên của cô cũng bị chính anh ςướק đi mất.
Sau mười năm gặp lại, Diệp Uyển Nhi vẫn là Diệp Uyển Nhi, lương thiện, không vô tình. Còn anh lúc mười tám tuổi là một chàng trai ngoan ngoãn, lễ phép. Thì hai mươi tám tuổi anh chỉ là một con sói, mãnh thú đáng sợ, điên cuồng đến bạo loạn. Nhưng cô vẫn yêu anh yêu đến điên loạn, cuồng nhiệt.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.