Chuyển ngữ: Mic
Reup: Yee
Tiết trời ngày xuân ấm áp trăm hoa đua nở, Nhiếp Hàn Giang kết hôn.
Ảnh đế đó nha! Hôn lễ đương nhiên là đám cưới thế kỷ rồi, đã là công ty truyền thông thì tất cả đều trình diện, đã thế, vô số người có máu mặt trong giới giải trí đều ồ ạt đăng weibo chúc mừng đồng thời nói hôm ấy sẽ tới uống rượu.
Hai ngày trước hôn lễ, vì tổ quay của Nhiếp Hàn Giang tổ chức tiệc mừng, Lâm Tu Trúc thân là ông chủ của anh nên xuất hiện là điều đương nhiên, nhưng vì sao Cận Tây Trầm cũng được mời đến vậy?
Ôn Đồng suy nghĩ hết năm phút, không phải rất nổi tiếng ư, thế nên lập tức baidu tìm kiếm.
Sau đó, một lần nữa cô lại bị địa vị của Cận Tây Trầm ở thành phố Thanh Giang, thậm chí là trên thế giới thuyết phục, trong lòng không khỏi cao hứng.
Nhìn đi, người đàn ông ưu tú này chỉ thuộc về mình cô thôi đấy.
Thế nhưng nghĩ kỹ, cô lại có chút nhụt chí. Đây là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà kể từ sau khi khỏi bệnh, nhưng khí sắc của cô lại quá ư nhợt nhạt. Nghĩ nghĩ, cẩn trọng chạy đến phòng để quần áo, tần ngần hết nửa tiếng cũng không tìm được một bộ y phục thích hợp.
Cô gái bệnh vừa mới khỏi, sắc mặt xanh xao mặc cái gì cũng không đẹp, cô mạnh tay nhéo má, cuối cùng nổi lên một điểm đỏ ửng bất thường.
Kế đấy chính là Cận Tây Trầm đẩy cửa bước vào, trong mắt thoáng ánh lên nét cười, chậm rãi đến gần, đầu ngón tay thong thả xẹt qua trên từng bộ quần áo, tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Ôn Đồng lại phải kiềm chế nuốt nước bọt.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt phẳng y phục, nhưng Ôn Đồng cảm nhận một cách sâu sắc rằng, điều ngón tay đang mô tả không phải quần áo, mà chính là cơ thể cô!
Thoáng nhớ lại ký ức đêm qua, Ôn Đồng không thể để mặc anh cứ tiếp tục di chuyển như thế, vội vội vàng vàng nhào tới tùy tiện ôm một chiếc váy liền rồi phóng vào phòng thay đồ, bên ngoài truyền đến tiếng cười khẽ của Cận Tây Trầm.
Hít một hơi thật sâu, ổn định tinh thần, nhưng tay lại vẫn chưa hoàn toàn hết run rẩy....huống chi vừa rồi ôm vào lại là một chiếc đầm liền có khóa kéo phía sau! Làm sao bây giờ......
Suy tư hồi lâu, Ôn Đồng he hé cánh cửa: "Chú Cận...."
Cận Tây Trầm cúi đầu: "Hửm?"
"Cháu kéo khóa không được...." Ôn Đồng khó khăn lên tiếng, giây tiếp theo đã nhìn thấy anh cong môi cười đi tới.
Dưới ánh đèn vàng dìu dịu, tấm lưng mảnh khảnh, da thịt bóng loáng, còn có nội y nhạt màu nhìn không sót thứ gì, đầu ngón tay Cận Tây Trầm lơ đễnh dung chạm, lưng cô lập tức nổi lên chút mẫn cảm, ngay cả sống lưng cũng bất giác thẳng hơn.
Cảm giác được cô cứng người, Cận Tây Trầm di chuyển ngón tay, kéo khóa áo lên.
Ôn Đồng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã cảm nhận được anh dán sát vào, chậm rãi tiếp cận.
Hơi thở ấm áp quẩn quanh nơi làn da mẫn cảm sau tai, nhất thời cô cảm thấy toàn thân sắp xụi lơ, chiếc váy thêu hoa bằng chất vải mỏng manh căn bản không ngăn được điều gì, nhiệt độ cơ thể của anh dường như không chút ngăn cách áp sát sau lưng cô.
Ôn Đồng đứng đó, chờ bước tiếp theo của anh, nhưng anh lại chỉ chậm rãi nói bên tai cô: "Rất đẹp."
Cô ngạc nhiên, sau đó từ trong kính thấy trên tay Cận Tây Trầm là một chuỗi vòng cổ, kéo cô đến trước gương, đeo vào cho cô.
Dây chuyền lạnh buốt, lúc chạm vào ng cô, theo phản xạ cô có chút run rẩy, nhưng Cận Tây Trầm lúc này lại lùi bước.
Hô, Ôn Đồng thở phào, nếu như anh thật sự thực hiện bước tiếp theo, với thể lực của anh...lời mời của Nhiếp Hàn Giang chắc chắn không thể đáp lại, may ghê.
Địa điểm tổ chức là trong một tòa chung cơ lớn có thiết kế đơn giản nhưng lại nơi nơi lại đều toát lên nét tinh tế, nằm ở ngoại ô thành phố Thanh Giang.
Lúc hai người Ôn Đồng tới nơi, Lâm Tu Trúc đã đến rồi, nhìn thấy họ thì lập tức nghênh đón: "Ui chao Nhị Đồng hôm nay đẹp ghê, Cận Tây Trầm, không tệ."
"......................." Lời này sao nghe thấy có gì đó sai sai nhỉ! Ôn Đồng ngẩng đầu nhìn Cận Tây Trầm, lập tức bị anh siết chặt tay.
"Haha." Cận Tây Trầm bật cười, hiếm khi không sử dụng IQ cũng như năng lực ngôn ngữ của mình knock out Lâm Tu Trúc.
Nhiếp Hàn Giang bước đến: "Tới rồi?"
"Tới rồi." Cận Tây Trầm đáp.
Lời chào ngắn gọn, ánh mắt giao nhau, gật đầu hờ hững. Ôn Đồng cuối cùng nhận ra hai người này là bạn bè vô cùng thân thiết, vì sao cô lại không biết!
Nhiếp Hàn Giang nghiêng người, gật đầu, đưa tay ra với Ôn Đồng, không có chút cao ngạo lạnh lùng nào của một vị ảnh đế, trái lại có nét ôn hòa: "Ôn tiểu thư, tôi là Nhiếp Hàn Giang."
Ôn Đồng đưa tay, nhưng lại bị Cận Tây Trầm ung dung ngăn cản: "Trầm Ngôn đến rồi."
"Hửm?" Nhiếp Hàn Giang có chút bất ngờ quay đầu, nhưng Lâm Tu Trúc còn phản ứng dữ dội hơn.
"Trời ơi trời ơi trời ơi, mấy người ai véo tôi cái coi, Dụ Trầm Ngôn từ lúc nào lại có bạn gái nhỏ rồi, hơn nữa xem ra còn có chút **, trưởng thành chưa vậy, mấy ông chú già không cần mặt mũi này đúng là không chút đạo đức, cái này tạm bỏ qua đi, càng đáng xấu hổ hơn là ấy vậy mà không hề nói cho chúng ta, nói hay ho là cùng nhau độc thân vậy mà lại đi tìm cẩu trước. Quá âm hiểm quá âm hiểm quá âm hiểm rồi, mấy người nói coi có đúng không đúng không!" Quả nhiên là Lâm Tu Trúc, ngay cả khi kinh ngạc cũng dài dòng văn tự hơn người ta rất nhiều.
Cận Tây Trầm cười: "Những lời vừa nói, câu thứ hai từ dưới đếm lên tốt nhất đừng để cậu ta nghe thấy."
Nhiếp Hàn Giang cũng bồi thêm: "Người vừa ly hôn như anh, không biết xấu hổ còn đi chỉ trích Dụ Trầm Ngôn?"
"..........................." Lần đầu tiên, Lâm Tu Trúc ấy thế mà lại sững sờ. Sau đó, khi anh ta chưa kịp tiếp lời thì Dụ Trầm Ngôn đã đến gần, vừa bắt gặp nét mặt đó của anh ta thì Lâm Tu Trúc cũng không dám tiếp tục tào lao nữa.
Phía Ôn Đồng cũng trực tiếp đờ người tại chỗ, Dụ Trầm Ngôn? Dụ Trầm Ngôn với danh xưng hóa thạch sống của giới billiard thể thao?
Chính là Dụ Trầm Ngôn khi đem chia giới thể thao billiard thành ba đẳng cấp: Dụ Trầm Ngôn, cấp đại sư, tuyển thủ chuyên nghiệp?
Nếu hiện thời cô xông lên xin ký tên, liệu có phải hơi không biết rụt rè không nhỉ, cô suy nghĩ hết nửa ngày, kết quả bên này cũng đã hàn huyên xong.
"Đồng Đồng, há miệng."
Ôn Đồng há miệng theo bản năng, mùi rượu thanh khiết thoang thoảng vị thuốc lập tức lan tỏa, Ôn Đồng bình tĩnh trở lại: "Rượu ư?"
Cận Tây Trầm nhìn đôi mắt long lanh của cô, dụ dỗ nói: "Ngon không?"
Ôn Đồng gật đầu: "Cận Tây Trầm, anh nói em liệu có nên nhân cơ hội đi tìm Dụ Trầm Ngôn đại đại xin chữ ký không, cơ hội khó kiếm lắm."
Cận Tây Trầm không đáp, nhấc tay chạm vào môi cô: "Uống thêm một chút nhé?"
Ôn Đồng nhìn chiếc ly, lại bị anh đút thêm một chút, khó khăn lắm mới tìm lại được âm thanh: "Dụ Trầm Ngôn đại đại người thật cũng quá đẹp trai, khí chất ngời người!"
Bên môi Cận Tây Trầm vẫn là nét cười không đổi, ly rượu trên tay lại tiếp tục đút.
Ôn Đồng nhanh chóng uống hết, lại nói: "Khi thi đấu, Dụ...."
Cận Tây Trầm đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu: "Đồng Đồng."
"Hửm?" Giây tiếp theo, cô đã bị nụ hôn như cuồng phong cuốn lấy, mang theo khí thế muốn chiếm đoạt hơi thở của cô, dễ dàng ngăn trở lời nói tiếp theo của cô.
"Uhm, rất thơm." Hôn xong, Cận Tây Trầm liếm liếm môi, nói.
Ôn Đồng dưới tác dụng của rượu đã có chút mơ mơ màng màng, mềm nhũn tựa vào vai Cận Tây Trầm. Mà anh, thời khắc này đã suy nghĩ cần phải giữ khoảng cách thích hợp với Dụ Trầm Ngôn, tiểu hồng hạnh trong nhà, vẫn chưa đủ nề nếp rồi.
..............
"Anh nói chú mày có còn biết xấu hổ không, một cái hợp đồng của anh đây đã có giá trị mấy trăm triệu, thế mà chú mày kêu anh lái xe! Chú mày bộ không có tay à, thế làm sao chú mày tới, chú mày không lái xe sao! Bản thân chú mày không lái ai lái cho chú mày không được chứ, phía Nhiếp Hàn Giang cũng đâu phải không có tài xế, còn nữa, Mộ Mộc bị chú mày cho ra rìa ra rìa ra rìa à!"
Cận Tây Trầm vuốt ve ngón tay Ôn Đồng, chờ Lâm Tu Trúc nói xong, ngẩng đầu: "Tôi uống rượu."
.....................Lâm Tu Trúc lẫn Ôn Đồng đều cạn lời, anh/chú mày uống rượu khi nào?
"Có mà lừa quỷ ấy, chú mày uống rượu khi nào, sao anh đây chẳng ngửi được tí mùi rượu, chú mày lừa người ta thì cũng phải có cơ sở chứ, coi anh đây như thằng ngốc có đúng không!" Lâm Tu Trúc tức giận quát.
Cận Tây Trầm cúi đầu, lại hôn Ôn Đồng đang mơ mơ màng màng, một lúc sau, nghiêm túc giải thích với Lâm Tru Trúc: "Tôi đích thực đã uống rượu."
"Dẹp dẹp dẹp dẹp tôi phải tuyệt giao tuyệt giao tuyệt giao với chú mày!" Lâm Tu Trúc nổi cáu, trút giận vào tốc độ xe.
"Cận Tây Trầm, trong những người anh đây biết, chú mày là đồ không biết xấu hổ nhất." Lâm Tu Trúc nói.
"Haha". Cận Tây Trầm cười.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.