Chuyển ngữ: Mic
Ôn Đồng nằm mơ, một giấc mơ rất dài.
Giấc mơ đan xen chồng chất nhiều thứ, trong mơ có bóng người vội vội vàng vàng, có bóng đêm thăm thẳm cũng như ánh sáng rực rỡ, còn có tiếng bước chân người, thậm chí cô còn mơ thấy ba và mẹ đã lâu không gặp của mình, họ sóng vai nhau đứng xa xa, khẽ mỉm cười vẫy tay với cô.
Cô có rất rất nhiều lời muốn nói, nhưng lúc này lại cảm thấy không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể khẽ thì thầm: "Con rất nhớ hai người, ba, mẹ."
Sau đó, cô từ trong mơ tỉnh lại.
Đập vào mắt là một màu trắng, rèm cửa sổ mở hé một khoảng hẹp để chút ánh sáng lọt vào. Trên sofa phủ một chiếc áo khoác ngoài của nam, màu xám đậm, là vật duy nhất có màu khác với toàn bộ căn phòng, rất chói mắt.
Ôn Đồng thoáng cựa đầu, cảm thấy vẫn hơi choáng váng, khoang mũi thông thoáng, không hề có chút cảm giác nghẹt thở nào như trước khi hôn mê, mùi nước khử trùng thoang thoảng trong phòng sao lại dễ chịu đến thế, gần như ngay lập tức, cô biết mình đang ở bệnh viện.
Bên ngoài phòng có người đang nói chuyện, thanh âm rất thấp, không rõ được toàn bộ, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy một vài thuật ngữ, hình như đang nói đến phương pháp gì đó, mấy kiến thức không thể hiểu được.
Ôn Đồng không dám mở mắt, cô trăm phương nghìn kế chạy trốn, nhưng cuối cùng lại là kết cục như thế này, cô vừa vui mừng vừa khổ sở, kết quả là lại dần dần hôn mê ngủ mất.
Đến khi tỉnh lại lần nữa, vẫn là ở trong bệnh viện, nhưng cơ thể lại bị siết chặt trong vòng ôm của một người, ngay trước mắt là vài chiếc cúc áo bằng gỗ và lớp vải sơ mi sậm màu, hơi thở hết sức quen thuộc lượn quanh chóp mũi, sự quen thuộc ấy khiến mũi cô nháy mắt trở nên chua xót, ngón tay níu áo sơ mi anh anh không dám cử động.
Hô hấp Cận Tây Trầm bình ổn, bên dưới hốc mắt là một quầng thâm đen mỏi mệt, giờ phút này một tay anh đặt lên eo cô, tay kia đặt trên gối cô nằm, luồn bên dưới cổ cô, tư thế tự nhiên dịu dàng.
Ôn Đồng ngẩng đầu, gần như tham lam nhìn chằm chằm mặt anh, thầm nhủ: Người đàn ông ưu tú xuất sắc, có sự quyết đoán mạnh mẽ nhưng lại ôn tồn này, ấy vậy mà lại thuộc về cô, từ đầu đến chân đều thuộc về co. Tay cô bất giác chạm vào hàng mày anh, đôi mắt, từng sợi mi, rồi lại từ từ trượt xuống cánh mũi, mỗi một nơi cô đều cẩn thận lướ qua như đang tỉ mỉ miêu tả chúng.
Cô cứ thế tựa vào ng anh, cùng thân thể anh dán sát vào nhau, cô thậm chí còn nghe được nhịp tim đập của Cận Tây Trầm qua làn da truyền vào long ng, thậm chí còn thúc giục trái tim của cô. Ngón tay dần dần lướt xuống, dừng lại ở môi anh.
"Anh biết không? Lúc em được anh kéo lên, trong ý thức mơ hồ luôn nghĩ, người cứu mình tốt nhất hãy là một bác sĩ, hoặc là giáo sư bệnh lý học về ung thư, tốt hơn nữa là họ Cận, là chú của mình. Vậy thì quá tuyệt." Ôn Đồng cười.
Đầu ngón tay chạm môi anh, vừa định rời đi thì anh đột nhiên há miệng ngậm lấy. Ôn Đồng giật thót, ngơ ngác để mặc anh cắn ngón tay mình, cảm nhận được hàm răng anh khẽ dùng lực, nhưng không hề đau chút nào, mà nhiều hơn là loại xúc cảm *.
"Vừa hay, những gì em nói anh đều phù hợp." Cận Tây Trầm hé mắt nhìn cô, ánh đèn ấm áp trong phòng bệnh phủ trên bờ vai anh, có chút chói mắt, càng tôn thêm vẻ tuấn tú nhã nhặn toát lên từ anh.
Giây phút này anh siết ngón tay cô, hôn từng ngón từng ngón, tựa như đối với bảo bối trân quý. Đến hiện tại, Ôn Đồng cũng không bao giờ nghi ngờ, trong lòng anh, cô chính là bảo bối duy nhất.
Tim Ôn Đồng đập càng lúc càng nhanh, có chút không kịp phản ứng: "Ấy, em không đánh thức anh đấy chứ."
"Còn muốn ngủ thêm chút không?" Cận Tây Trầm thả ngón tay cô, không đáp mà hỏi lại.
Ôn Đồng ngơ ngác lắc đầu: "Cận Tây Trầm em hỏi..........." Còn chưa nói hết thì anh đã cười ngắt lời: "Muốn uống chút nước không?"
"Không cần, em............." Lời Ôn Đồng lần nữa lại bị cắt đứt, Cận Tây Trầm nói: "Vậy có đói bụng không?"
Lần này còn không đợi cô nói lời từ chối, vừa mới lắc đầu thì đã bị Cận Tây Trầm nghiêng người bắt lấy hai cánh tay cô nâng lên cao, chóp mũi từ trên trán trượt xuống, lướt qua cánh mũi trực tiếp vòng ra sau tai, tìm được vị trí nào đó, hé răng khẽ cắn, Ôn Đồng nhịn không được run lên...
"Thế.." Thanh âm Cận Tây Trầm có chút khàn khàn, mang theo một loại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Cô ừm một tiếng, kế đó nghe thấy anh nói: "Đồng Đồng có muốn hôn không?"
Nhịn xuống cơn run khi vành tai bị người ta ngậm lấy, Ôn Đồng cắn môi không phát ra âm thanh, cũng không trả lời. Nhưng trong lòng thì bắt đầu loạn cào cào, ai từng đứng ở cánh cửa sinh tử mới phát hiện lúc bản thân chưa ૮ɦếƭ muốn hôn lắm chứ!!!
Người bình thường ai cũng không có suy nghĩ đó, được chưa!
"Không muốn sao?" Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng siết chặt nắm đấm, toàn thân có hơi run rẩy: "Cận Tây Trầm, em cảm thấy hiện giờ trước tiên nói chuyện quan trọng trước, chính sự."
"Đây là chính sự quan trọng nhất, em không cảm thấy quan trọng ư?" Môi anh bắt đầu liếm từ vị trí mẫn cảm ở sau tai, Ôn Đồng được nếu còn tiếp tục như vậy, cô tuyệt đối sẽ không nói vào việc chính được, hơn nữa bây giờ đang ở bệnh viện, có ai đời ở trên giường bệnh làm mấy chuyện như thế này, hơi bị... thô tục!
"Quan trọng thì quan trọng, nhưng....." Ôn Đồng nói, tay liên tục kéo cánh tay anh, ngăn cản thế tiến công đi xuống, nhưng thế nào thì chân cô vẫn bị cố định *** anh, hoàn toàn không nhúc nhích được.
Cận Tây Trầm cười buông cô ra: "Giận rồi ư? Em ngốc như vậy, thật không biết nửa năm qua rời khỏi anh em sống như thế nào." Cổ bỗng nhẹ đi, môi lưỡi Cận Tây Trầm rời khỏi vành tai cô, chống cánh tay lùi người về sau một chút. Ngón tay vân vê vành tai đã bị hôn đến hơi đỏ của cô, cười cười.
Động tác bất ngờ dừng lại, Ôn Đồng cũng hơi sửng sốt, hửm?
"Chúng ta ở cạnh nhau đến bây giờ, rồi lại tách ra, mỗi một khoảng thời gian đều dài đằng đẵng, nhưng chỉ cần nghĩ tới em, anh đều cảm thấy mỗi một giây đều vô cùng hạnh phúc." Cận Tây Trầm nói.
Ôn Đồng kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn không biết trả lời thế nào, lại nghe thấy anh tiếp tục: "Việc em rời đi đã làm hỗn loạn hoàn toàn cuộc sống của anh, ai nấy đều cảm thấy việc giảng dạy này của anh hoàn toàn không có tác dụng, cho nên vì sự phát triển của y học cũng như sự nghiệp trồng người, sau này ngàn vạn lần đừng có suy nghĩ rời xa anh nữa, được không?"
"Khụ khụ." Tiếng ho khan của Lâm Tu Trúc truyền tới.
Anh ta đứng đó nhìn thẳng với vẻ mặt buồn nôn, dựa theo sắc mặt thì.......có lẽ nhìn cũng hết nửa ngày rồi.
Ôn Đồng cảm thấy hai má với lỗ tai chợt nóng bừng, cô cắn răng muốn kiềm chế cảm giác này, nhưng lời kế tiếp của Lâm Tu Trúc trực tiếp khiến cô tự thiêu.
"Huầy, chia sẻ nỗi lòng với nhau hử? Tôi đứng đằng sau lâu như vậy cũng chả ai biết, ở bệnh viện mà thân mật vuốt ve như chốn không người như vậy là không được đâu nhá, coi phòng bệnh nhà người ta là khách sạn à, có cần yêu cầu chuẩn bị thêm áo mưa phòng tránh không đấy. Mà anh nói này, chú mày cũng quá ư là mất mặt đi Cận Tây Trầm, Ôn Đồng người ta vừa mới tỉnh lại đấy, chú mày đã như vậy, chú mày liệu có còn biết xấu hổ không hở, đừng nói con bé còn đang bị bệnh đấy, chú mày đồ cầm thú." Lâm Tu Trúc châm chọc.
"Thế còn vào đây chướng mắt làm gì?" Cận Tây Trầm cũng cười.
Thế nào gọi là một giây tất sát, Lâm Tu Trúc đoán chừng cũng không nghĩ ra được từ nào để miêu tả tốt hơn. Rõ ràng anh ta lăn lộn trong giới giải trí cũng được coi là nhân vật IQ tài trí hơn người, vì sao vừa tới trước mặt Cận Tây Trầm thì lúc nào cũng bị một giây ૮ɦếƭ ngắc thế này! Anh ta phẫn nộ, thề rằng nhất định phải hòa một lần!
"Được lắm Cận Tây Trầm, tốt xấu gì cũng là anh đây mượn phi cơ riêng của Nhiếp Hàn Giang đi cứu hai người, chú mày không thể đối xử dịu dàng với anh một chút được à? Anh cũng không bắt chú mày phải ba quỳ chín lạy đa tạ ân công này, lương tâm chú mày để chó ăn đi để chó ăn đi để chó ăn đi!" Lâm Tu Trúc nổi nóng.
"Anh không bắt tôi ba quỳ chín lạy tạ ân công, nhưng có điều kiện, chuyện lấy viên đá quý của tôi đi tặng nữ minh, anh quên rồi à. Ngoài ra, ra cửa quẹo trái đi thang máy xuống lầu ba khoa thần kinh, tìm Trần giáo sư, anh ta dịu dàng, nhưng sẽ không cho anh đá quý để tặng nữ minh tinh, anh chọn một người đi." Cận Tây Trầm nói.
"............." Lâm Tu Trúc triệt để từ phẫn nộ chuyển thành đau thương, ánh mắt vừa chuyển đột nhiên nhìn thấy Ôn Đồng được Cận Tây Trầm ôm trong ng, lúc này mặt mày đang đỏ như thiêu.
Vì thế lại xấu xa hướng về phía cô hỏi: "Nhị Đồng à, anh trai hỏi nè, lúc đó khi mà nhảy xuống Great Blue Hole, cháu nghĩ gì vậy hả? Liệu có phải cho rằng chú Cận của cháu, cái đồ bỏ đi này đến bây giờ cũng không cứu được cháu, chi bằng ૮ɦếƭ cho rồi, có phải vậy không có phải vậy không có phải vậy không?"
Lâm Tu Trúc cười dịu dàng, giọng nói ôn hòa ngọt ngấy đến độ đủ khiến người ta nôn hết cơm để qua đêm của năm ngoái. Nhưng anh ta mặc kệ, trái lại rất hào hứng, bởi vì lúc anh ta hỏi câu này thì ánh mắt lại dừng trên gương mặt Cận Tây Trầm, cũng rất thỏa mãn khi trông thấy sắc mặt chợt biến đổi của Cận Tây Trầm.
Không chỉ Lâm Tu Trúc, Ôn Đồng cũng cảm nhận được phản ứng của anh, bởi vì ngón tay vốn đang thả lỏng trên eo cô thoáng chốc chợt siết chặt, Ϧóþ eo cô khiến cô hơi đau. Hô hấp từ bình ổn nhịp nhàng cũng trở nên có chút kiềm nén chậm chạp.
Ôn Đồng từ trong ng Cận Tây Trầm ló đầu ra, cười: "Lúc đó cháu nghĩ, Cận Tây Trầm đang ở bên dưới chờ cháu, cháu đi tìm anh ấy. Đương nhiên cẩu độc thân cứ phải ăn cẩu lương như chú sẽ hoàn toàn không cách nào hiểu được loại cảm giác người mình thích có thể không còn, cháu hiểu mà chú."
Lâm Tu Trúc sững người, không ngờ Ôn Đông vậy mà lại trả lời như thế, trong lòng cảm động vô cùng nhưng bị vế sau đốp một cái, chớp mắt cảm thấy như có vật gì đó nghẹn trong họng, lên không được xuống cũng không xong.
Vì thế cười khan hỏi tiếp: "Thế lúc được người ta cứu cháu nghĩ thế nào? Liệu có phải nghĩ người này thật đáng ghét, tự nhiên đi ngăn cản bước chân tự tử vì tình của người ta."
"Đương nhiên là không, cháu biết đó là Cận Tây Trầm. Mặc dù cháu không mở mắt ra được, ý thức cũng mơ hồ, nhưng chỉ cần anh ấy xuất hiện trước mặt cháu, cho dù chỉ là chút ít hơi thở, hay một động tác thôi cháu cũng biết được, đó chính là anh ấy." Ôn Đồng chăm chú nhìn vào ánh mắt Cận Tây Trầm, một tay vòng qua cổ anh kéo xuống, hôn lên mắt anh.
Chả trách sao anh thường xuyên dung chạm, hôn lên mắt cô, thì ra nhìn người mình thích nhắm mắt lại dưới nụ hôn của mình, chính là loại cảm giác này. Cảm giác hàng mi khẽ rung rung trên môi, như thể lay động đến tận tâm can, len lỏi làm tổ ở *** nhất.
"૮ɦếƭ tiệt ૮ɦếƭ tiệt ૮ɦếƭ tiệt! Nhị Đồng nè, sao cháu cũng học hỏi thành dạng này rồi, cháu không thể đâu, cháu mới mười chín tuổi, sao có thể bắt chước chú Cận cháu không biết xấu hổ, không có giới hạn, bụng dạ xấu xa, không có nhân tính chứ!" Lâm Tu Trúc trực tiếp bị ngược đến xù lông: "Còn nữa, nói cho hai người biết, phương pháp rắc cẩu lương như vậy là sai, phát như vậy chi bằng để anh đây nói cho biết, có cần anh đây dạy cho không, anh đây rất có kinh nghiệm đấy nhé. Còn nữa, hai người, tốt nhất là bây giờ nói xin lỗi với anh đây, sau đó thề sẽ không ngược anh nữa, như vậy anh đây sẽ đại nhân đại lượng tha lỗi cho hai người."
"Anh có từng nghe lấy độc trị độc chưa?" Cận Tây Trầm nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
"Ý là sao?" Lâm Tu Trúc hỏi.
"Lúc ra ngoài, phiền đóng cửa giùm, cảm ơn." Cận Tây Trầm cười, sau đó dùng hai ngón tay nâng cằm Ôn Đồng, cúi đầu xuống trao cô một nụ hôn sâu.
"Có biết xấu hổ không hả có biết xấu hổ không hả có biết xấu hổ không hả, tôi còn chưa đi đâu, tôi còn chưa đi đó, còn ở đây đó, nè, chú mày chú ý chút coi!" Lâm Tu Trúc kêu gào.
Cận Tây Trầm rất nhanh đã kết thúc nụ hôn, xoay người xuống giường, kê thêm gối đầu ở phía sau cô, sau đó bước tới bên bàn rót nước đặt vào tay cô.
Ôn Đồng nhận lấy chậm rãi uống, không biết Cận Tây Trầm lấy từ đâu ra một chiếc lược gỗ, tỉ mỉ chải tóc cho cô. Lâm Tu Trúc lập tức chế nhạo: "Ây da, người ta yêu đương là kẻ mày, hai người nói chuyện tình yêu là chải tóc, rất chi khác biệt ấy hahahahaha."
Cận Tây Trầm dừng tay: "Đạo diễn Lâm, phim các anh quay đấy, phân đoạn chải tóc nói gì?"
Lâm Tu Trúc lập tức húng hắng giọng: "Hahaha, cuối cùng có cái anh đây biết chú mày không biết rồi, nghe kỹ nè! Một chải chải tới ngọn, phú quý không sầu lo; hai chải chải tới ngọn, không bệnh lo; ba chải chải tới ngọn, đông con lại sống thọ; lại chải chải tới đuôi, cử án cùng tề mi; hai chải chải tới đuôi, bỉ dực cùng **; ba chải chải tới đuôi, vĩnh kết đồng tâm, có đầu (ngọn) lại có đuôi, đời này được phú quý. Sao nào, phục hay không phục, nói cho chú mày biết, trí nhớ anh đây trong giới giải trí nói thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, đương nhiên trong giới y học của chú mày anh đây cảm thấy anh cũng có thể xếp thứ hai đấy."
Cận Tây Trầm lẳng lặng nhẹ nhàng chải tóc cho cô theo ca từ Lâm Tu Trúc nói, lực tay điều chỉnh rất ổn, không hề khiến cô bị đau chút nào, trái lại rất thoải mái. Tiết tấu cũng nắm rất tốt, không nhanh cũng không chậm, đến khi Lâm Tu Trúc nói xong.
Cận Tây Trầm còn tết cho Ôn Đồng một bím tóc rất tinh xảo đẹp đẽ, cuối cùng mới ngẩng lên, nói với Lâm Tu Trúc: "Cảm ơn."
"................." Lâm Tu Trúc hậu tri hấu giác ngớ ra mới hiểu, mình vậy mà lại bị hố nữa rồi!
"Em gái mày em gái mày em gái máy! Ông đây không nói với chú mày, toàn là bẫy rập! Ông đây đi chỗ khác!" Lâm Tu Trúc nghiến răng nghiến lợi lên án.
"Lúc ra cửa tiện tay đem đồ thừa mang đi, cảm ơn." Cận Tây Trầm nói, dừng lại rồi chém thêm một dao: "Lâm Đại Nhị."
................Lâm Tu Trúc cầm túi rác đi trong hành lang bệnh viện, hung hăng áp chế lửa giận trong lòng, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh! Bởi vì, cho dù không bình tĩnh, so về không biết xấu hổ anh ta cũng sẽ không bằng Cận Tây Trầm!
Thật ra đừng từ góc độ bạn bè suy nghĩ, anh ta cũng rất hi vọng Ôn Đồng có thể không bệnh không lo, hi vọng cô và Cận Tây Trâm đông con sống thọ, hi vọng họ cử án tề mi, giống như lời ca vậy. Nhưng mà, thật sự có thể không? Anh ta cũng không biết, ai có thể biết chứ.
Lâm Tu Trúc chán nản thở dài, đem túi rác ném vào thùng rác, thương cảm nghĩ: giá mà bệnh tật cũng có thể giống như rác, vứt vào thùng rác thì đỡ quá, nhưng thực tế thì làm gì đơn giản như vậy
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.