Tất cả mọi người cùng nhau dùng bữa trưa vui vẻ với nhau, mặc dù đây là lần đầu tiếp xúc thân mật với người trong gia đình của Phong Vũ Thần, nhưng Kiều Mẫn Hi lại cảm thấy rất thân thiết…
Sự quan tâm, yêu quý của mọi người dành cho Kiều Mẫn Hi là rất lớn, làm cho cô nhớ lại khoảng thời gian hạnh phúc ngày trước của gia đình mình…
“Tiểu Hi ăn nhiều vào, đừng ngại biết không…”
Mẹ Phong lo lắng Kiều Mẫn Hi sẽ cảm thấy ngại khi lần đầu tiên đến nhà họ Phong, nên bà ân cần gấp thức ăn để vào chén cô mà nói…
“Đúng vậy con cứ xem như đây là nhà mình biết không, cứ tự nhiên đi…”
Ba Phong cũng chu đáo mà lên tiếng…
“Dạ ba mẹ…”
“Em ăn thử món này đi…”
Phong Vũ Thần biết rất rõ, thường ngày Kiều Mẫn Hi ăn rất ít, nên lần này đúng là cơ hội tốt để ép cô ăn nhiều vào…
Nhìn thân hình gầy gò nhỏ nhắn của cô thế này rồi, mà suốt ngày cứ bảo không thể ăn nhiều vì sợ mập sẽ xấu…
Ngược lại Phong Vũ Thần lại thích cô mập mạp hơn một chút, dù có xấu xí đi nữa anh vẫn chỉ yêu mỗi một mình cô…
Vả lại nếu Kiều Mẫn Hi có xấu đi một tí thì càng tốt, như vậy sẽ chẳng có tên nào dám ở sau lưng Phong Vũ Thần này mà trêu hoa ghẹo nguyệt với cô…
Trong khi đó Kiều Mẫn Hi được mọi người quan tâm quá mức chu đáo, ăn đến no căng cả cái bụng, mà cái tên Phong Vũ Thần lại còn giả vờ như không biết…
Liên tục gấp hết món này đến món khác cho vào chén cô, đến khi cảm thấy cô không thể ăn được nữa thì mới chịu dừng lại…
Cả nhà dùng bữa xong thì cùng nhau ra ngoài phòng khách trò chuyện, trong khi Kiều Mẫn Hi và Phong Vũ Thần lại xin phép ra bên ngoài đi dạo để xuống cơm…
Phong Vũ Thần dẫn Kiều Mẫn Hi đi đến chỗ trồng nhiều cây xanh, bóng mát che phủ cả một góc sân, bên dưới lớp cỏ xanh mươn mướt được chăm sóc kĩ càng…
Những bông hoa nhỏ nhắn xinh xắn đầy đủ màu sắc, đang thay nhau đua nở, khoe sắc…
Cả hai đi đến một cái gốc cây to bên cạnh một cái hồ nhỏ ngồi xuống…
Liên tục từng cơn gió thổi nhẹ nhàng thổi qua làm xua tan cái nắng rát da của buổi trưa, cả hai thoải mái cởi giày ra ngồi lên đám cỏ dại…
Hít thở không khí trong lành, tận hưởng cuộc sống yên bình nơi này…
“Em có thích nơi này không…”
“Thích, phải nói là rất thích…”
“Nơi này thật sự quá yên bình, không có quá nhiều ồn ào náo nhiệt như thành phố…”
“Ở đây không có sự ganh đua, đố kỵ lẫn nhau, mà chỉ có sự yêu thương quan tâm của mọi người…”
“Nếu có thể, sau này em muốn sống ở một nơi như thế này…”
Kiều Mẫn Hi không che giấu gì mà nói ra hết những suy nghĩ của mình bây giờ…
Trong khi Phong Vũ Thần lại nhếch môi mĩm cười lên tiếng…
“Sau lại không thể chứ, trong khi nơi này cũng là nhà của em mà…”
“Em có thể về đây lúc nào mà chẳng được, có khi em còn được đón tiếp hơn cả anh nữa đấy…”
Kiều Mẫn Hi ngạc nhiên khi nghe mấy lời này của Phong Vũ Thần…
“Gia đình sao…”
“Đúng vậy…”
“Nhưng…”
“Ngốc quá, một khi em còn là vợ của Phong Vũ Thần này, thì nơi này cũng sẽ là nhà của em…”
Phong Vũ Thần vừa nói vừa nhéo nhẹ chóp mũi Kiều Mẫn Hi một cái đầy yêu thương, vì anh sẽ mãi mãi không buông tay cô ra, trừ khi anh ૮ɦếƭ…
Nhưng đối với Kiều Mẫn Hi bây giờ lại trào dâng một cảm xúc khác…
.""“Một khi còn là vợ của anh sao, vậy sau khi hợp đồng kia kết thúc, lúc đó chúng ta sẽ như thế nào đây…”""
Một dấu chấm hỏi lớn liên tục đặt ra trong đầu của Kiều Mẫn Hi, bân khuân muốn nói hết trong lòng mình ra cho anh biết nhưng lại sợ anh từ chối…
Nhiều lần ấp úng muốn nói nhưng rồi lại thôi, Kiều Mẫn Hi muốn tìm một nơi lãng mạn hơn, ý nghĩa hơn để tỏ tình với anh…
Kiều Mẫn Hi thoải mái nằm dài trên đám cỏ mà tận hưởng, qua một lúc ngủ quên lúc nào cũng không hay biết gì cả…
Trong khi Phong Vũ Thần cũng suy nghĩ không biết nên bày tỏ với cô như thế nào, suy nghĩ rất lâu mới quyết định lên tiếng…
“Tiểu Hi về bản hợp đồng kia…”
Phong Vũ Thần ngập ngừng một cái rồi lại nói tiếp,…
“Anh nghĩ chúng ta nên xé bỏ nó đi, cùng nhau bắt đầu một cuộc hôn nhân lâu dài được không em…”
“Tiểu Hi em chắc không thể nào hiểu được, anh đã yêu em nhiều đến bao nhiêu đâu…”
“Anh có thể vui khi nhìn thấy em cười, nhưng lại rất đau khi nhìn em khóc…”
“Dù sao này có xảy ra bất cứ chuyện gì đi nữa, anh mong em sẽ mãi được hạnh phúc, mãi được vui vẻ…”
“Anh là suy nghĩ rất lâu mới có thể lấy hết can đảm để nói với em đấy…”
“Vậy tiểu Hi em có đồng ý ở lại mãi mãi bên cạnh anh không…”
Phong Vũ Thần cũng không ngờ một người lạnh lùng, quyết đoán như mình, lại có ngày hôm nay, đến cả nói lời tỏ tình với người mình yêu mà vất vả đến vậy…
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.