– Lương Tú Trân, em không coi tôi là đàn ông sao mà phải tìm thằng khác?
Cổ tay bị nắm chặt đến nỗi Lương Tú Trân cảm tưởng như xương khớp bên trong muốn gãy ra làm đôi. Cô chau mày nhăn nhó.
– Chu Đức Tấn, buông tay! Anh làm tôi đau đấy.
– Tôi hỏi em muốn làm phục vụ quán bar đến thế sao? Năm lần bảy lượt em đều nhắc đến là có ý gì?
– Không phải anh là người muốn tôi làm công việc đó sao? Chính miệng anh nói ra mà.
– Quán bar là của tôi, em đến đó chỉ được phép phục vụ một mình tôi. Đừng có nghĩ đến thằng khác, tôi không ngu đến nỗi để bản thân dùng chung đồ.
Những lời Chu Đức Tấn vừa nói, Lương Tú Trân càng thêm khó chịu. Rõ ràng hắn muốn cô đến quán bar phục vụ đàn ông, bây giờ lại chỉ muốn cô phục vụ một mình hắn. Lương Tú Trân không hiểu Chu Đức Tấn trở thành con người hai mặt như vậy từ khi nào.
Đối diện với ánh mắt Lương Tú Trân, trong lòng Chu Đức Tấn vô cùng giận dữ. Chẳng lẽ cô không coi hắn là đàn ông? Quán bar của hắn, người phụ nữ của hắn, hắn đưa cô đến là để cô phục vụ hắn chứ không phải người đàn khác. Chu Đức Tấn đã giải thích đến vậy không lẽ Lương Tú Trân lại không muốn hiểu?
Những lời hắn nói lúc trước vô tình khiến cô hiểu lầm, bản thân hắn hiểu rõ nhưng không giải thích. Bây giờ bị cô ép đến tức giận đành phải thành thật. Vốn dĩ chỉ là những lời trêu chọc khiến Lương Tú Trân sợ hãi mà cầu xin, không ngờ cuối cùng Chu Đức Tấn lại là người chịu thua. Để người đàn ông khác chạm vào người Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn chắc chắn sẽ không nhịn được mà băm tên đó thành trăm mảnh chứ đừng nói đến để cô thành gái bán hoa ở quán bar.
Bàn tay đang siết chặt cổ tay dần buông lỏng, Lương Tú Trân nhân cơ hội rút tay lại rồi nhanh chóng lùi về sau một khoảng. Qua vài câu Chu Đức Tấn nói, Lương Tú Trân cũng hiểu được vài chuyện. Nhưng cô nghĩ, bây giờ việc hắn đem cô đến quan bar phục vụ đàn ông là giả nhưng sau này khi hắn đã chơi chán nhất định sẽ làm thật.
Người đàn ông này, năm năm trước còn mở lời ngon ngọt rồi cầu hôn cô nhưng sau cùng vẫn khiến gia đình cô phá sản, đẩy cô vào tù. Lời của Chu Đức Tấn tuyệt đối không thể tin, Lương Tú Trân không thể ngu ngốc tin thêm lần nữa.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang bầu không khí. Chu Đức Tấn kiểm tra điện thoại nhưng thông báo không đến từ tin nhắn của anh. Quay đầu sang bên cạnh, ánh sáng từ điện thoại Lương Tú Trân nhanh chóng thu gọn trong tầm mắt.
Lương Tú Trân vội đưa tay với lấy điện thoại nhưng còn chưa chạm vào đã bị Chu Đức Tấn ngăn cản. Hắn cầm điện thoại cô lên chau mày đọc dòng thông báo trên màn hình thông báo.
Có một tin nhắn được gửi đến từ một số lạ. Bên trong tin nhắn có nội dung “Tú Trân, em còn nhớ anh không? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, ngày mai em rảnh không?”
Nội dung tin nhắn in sâu vào trong tâm trí Chu Đức Tấn. Sắc mặt hắn tối sầm lại, ánh mắt hằn lên những tia máu đỏ. Lương Tú Trân dần cảm thấy có chuyện không lành, bản than cũng tò mò thông báo trong điện thoại là gì mà khiên Chu Đức Tấn khác lạ đến vậy.
Chu Đức Tấn không nói không rằng nắm chặt lấy cổ tay Lương Tú Trân. Hắn giơ điện thoại lên trước mặt cô, quát lớn.
– Nói! Thằng nhắn tin cho em là thằng nào? Vừa mới ra tù đã nghĩ tới thằng khác, em định cho tôi cặp sừng trên đầu à?
– Anh… anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu, cặp sừng nào?
– Còn chối cãi! Những dòng tin nhắn này là thế nào?
Lương Tú Trân đau đớn nhìn vào tin nhắn được gửi đến điện thoại mình. Nó được gửi từ số lạ, đến chính cô cũng không biết chủ nhân của nó là ai thì làm sao có thể giải thích? Chắc chắn đã xảy ra hiểu lầm, là do một người nào đó gửi nhầm vào số điện thoại của cô cũng nên.
Cổ tay bị P0'p chặt đến nỗi sưng đỏ, Lương Tú Trân đẩy Chu Đức Tấn nhưng bất thành. Cô luôn miệng giải thích.
– Tôi không biết số điện thoại này là của ai hết. Tôi không có cắm sừng anh!
– Không biết? Không biết hay cố tình không biết? Em sợ tôi phát hiện nên mới không lưu tên trong danh bạ đúng không?
– Tôi không có! Lỡ như là do một ai đó gửi nhầm thì sao? Tôi không biết!
– Gửi nhầm? Gửi nhầm mà nó biết họ tên của em. Lương Tú Trân! Em coi tôi là trò đùa à?
– Tôi không có… thực sự không có!
Lương Tú Trân đã dùng hết khả năng để giải thích, những lời cần nói cô cũng đã nói hết. Số điện thoại lạ kia, Lương Tú Trân thực sự không biết là của ai. Đây là lần đầu tiên cô nhận được một tin nhắn có nội dung như vậy.
Từ trước đến nay bạn bè của cô đều là con gái sau khi quen Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân liền không liên lạc hay quá thân mật với những người bạn khác giới. Cô và họ hầu hết không nói chuyện, còn chưa kể sau khi ra tù đâu còn ai liên lạc với một kẻ tội đồ như cô. Tin nhắn này chắc chắn có vấn đề bởi cô không biết họ nhưng họ lại biết tên cô.
Lương Tú Trân luôn suy xét mọi chuyện kỹ lưỡng trước sau nhưng người đàn ông trước mặt lại không như vậy. Chu Đức Tấn vì cơn ghen tuông mà trở nên mù quáng. Hắn luôn tự đinh ninh trong đầu về chuyện Lương Tú Trân có người khác bên ngoài. Tin nhắn được gửi đến, hắn không quan tâm để ý đầu đuôi bởi người nhắn chắc hẳn có quen với Lương Tú Trân nên mới biết họ tên cô.
Chiếc điện thoại trên tay bị Chu Đức Tấn đập mạnh xuống sàn vỡ thành nhiều mảnh. Lương Tú Trân vì hành động bất ngờ cùng âm thanh đó mà giật mình hoảng sợ. Đối diện với Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân chỉ toàn thấy sự phẫn nộ tức giận trong ánh mắt.
Hắn không nhiều lời mà đè cô nằm xuống giường bệnh. Hai tay Lương Tú Trân bị khoá chặt trên đỉnh đầu khiến cô không thể nhúc nhích. Chu Đức Tấn dùng tay còn lại mạnh mẽ xé rách chiếc áo bệnh nhân Lương Tú Trân đang mặc để lộ thân hình gầy guộc.
Lương Tú Trân cố gắng vùng vẫy, khản kháng. Đây là bệnh viện, cơ thể cô còn chưa bình phục hẳn. Hơn nữa mọi chuyện không giống như những điều Chu Đức Tấn đang nghĩ, Lương Tú Trân hoàn toàn vô tội. Cô không muốn bị hắn làm nhục ở đây.
– Chu Đức Tấn! Tôi cầu xin anh, đừng làm vậy. Tôi không nɠɵạı ŧìиɧ, không phản bội anh. Làm ơn!
Đây là lần thứ hai Lương Tú Trân mở miệng cầu xin Chu Đức Tấn.
Lần đầu tiên cô đã phải van nài hắn trong sự nhục nhã ê chề, bây giờ phải xuống nước xin tha trong nỗi oan ức. Lương Tú Trân không làm chuyện sai trái nhưng lại phải xin tha những lỗi lầm không thuộc về mình.
Những lời van xin yếu ớt của Lương Tú Trân không hề đả động đến Chu Đức Tấn dù chỉ một chút. Hắn bỏ ngoài tai những lời cô nói thậm chí còn chẳng quan tâm dù chỉ một lần. Trong đầu Chu Đức Tấn bây giờ chỉ toàn những dòng tin nhắn mùi mẫn được gửi đến máy Lương Tú Trân khi nãy. Cơn ghen tuông mù quáng đã che mờ đi lý trí.
– Lương Tú Trân, nếu em đã thèm khát đàn ông đến vậy thì để tôi giúp em!
– Không! Đừng mà, Chu Đức Tấn tôi xin anh. Tôi không làm gì sai hết. Anh dừng lại đi!
Những giọt nước mắt nóng hổi lắn dài trên rơi xuống thấm đẫm một khoảng trên chiếc gối bệnh viện.
Chu Đức Tấn không để tâm người con gái *** mình đang cảm thấy ra sao, hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc của hắn. Chu Đức Tấn cúi đầu xuống điên cuồng để lại những vết hôn đỏ ửng trên cổ và xương quai xanh Lương Tú Trân. Bàn tay to lớn lạnh lẽo di chuyển khắp cơ thể rồi dừng lại ở điểm nhạy cảm. Hắn trực tiếp để ngón tay cọ xát trực tiếp nơi bí hiểm.
Bị *** đột ngột khiến Lương Tú Trân nhăn mặt đau đớn. Cơ thể như bất động không thể di chuyển, cảm giác khó chịu khó tả. Lương Tú Trân khóc trong đau đớn, nhục nhã và chưa bao giờ cô bất lực đến như vậy.
Những vết thương cũ trên cơ thể còn chưa lành hẳn, vết thương lớn nhất ở đầu đã cản trở nhiều trong việc di chuyển. Bây giờ lại bị Chu Đức Tấn *** làm nhục trong tình trạng không thể phản kháng. Trên người dần xuất hiện nhiều vết thương mới.
Khó khăn lắm Lương Tú Trân mới gỡ được một tay ra khỏi tay Chu Đức Tấn. Cô vội vàng ngăn bàn tay hư hỏng kia của hắn đang chơi đùa trên cơ thể cô dừng lại. Lương Tú Trân nghẹn ngào, nói trong nước mặt.
– Chu Đức Tấn, dừng lại đi. Tôi thực sự không quen biết chủ nhận tin nhắn đó. Tôi không có phản bội anh!
Khoé môi Chu Đức Tấn khẽ cong lên để lộ nụ cười đầy mỉa mai. Hắn nhướn mày, sắc mặt biểu lộ rõ vẻ không tin.
– Em nghĩ tôi là trẻ con hay sao mà tin vào những lời em nói. Có phải tôi đã quá nhẹ nhàng với em nên em dám qua mặt tôi?
– Không có! Tôi không qua mặt anh! Tôi không biết những tin nhắn đó thật mà.
– Câm miệng! Nếu em muốn đàn ông đến vậy thì để tôi thoả mãn em.
Lương Tú Trân liên tục lắc đầu phản đối. Bàn tay yếu ớt của cô đặt lên người Chu Đức Tấn cố gắng đẩy hắn ra nhưng so với hắn cũng không đáng là bao. Chu Đức Tấn liên tục dày vò cơ thể Lương Tú Trân. Khắp người ở đây cũng thấy vết hôn đỏ, bầm tím thậm chí có những nơi còn rướm máu.
– Đau… đau!
Lương Tú Trân kêu lên đau đớn khi da thịt phải trực tiếp chịu dày vò. Sự phản kháng của cô không còn mạnh mẽ như trước bởi cô biết có tiếp tục cũng không thể ngăn cản Chu Đức Tấn.
Nhìn nước mắt trên má Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn khó chịu vô cùng. Hắn giận chuyện cô nhắn tin với người lạ một nhưng khó chịu việc cô khóc mười. Không phải cô là người bắt đầu mọi chuyện sao? Nếu cô không để lộ tin nhắn trong điện thoại thì đã không đến mức này.
Chu Đức Tấn nhướn người hôn nhẹ lên giọt nước mắt còn đọng lại trên khoé mắt Lương Tú Trân. Bàn tay *** gò má hồng, chất giọng trầm ấm thì thầm bên tai.
– Tôi không muốn thấy em khóc!
Những lời nói văng vẳng bên tai Lương Tú Trân, từng câu từng chữ đều khắc sâu trong đầu. Nhưng cô không thể nào ngừng khóc được, cơn đau không chỉ đến từ thể xác mà cả tinh thần. Đối với Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân không biết làm thế nào để hắn dừng lại. Khóc lóc, cầu xin đều có cả nhưng hắn không chịu buông tha. Hắn nói không muốn thấy cô khóc nhưng chính hắn là người khiến cô khóc nhiều nhất.
Nhìn thẳng vào ánh mắt Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân biết hắn vẫn còn đang rất giận. Mấy lời giải thích của cô căn bản không có tác dụng thuyết phục. Chu Đức Tấn chỉ tin vào những gì mà hắn nhìn thấy, hắn cho là đúng còn những thứ xung quanh không quan trọng.
Đối diện với Chu Đức Tấn, Lương Tú Trân không biết giải quyết mọi chuyện thế nào. Xuống nước cầu xin hắn hay tiếp tục phản kháng đến cùng?
Những suy nghĩ miên man trong đầu Lương Tú Trân nhanh chóng bị chen ngang bởi tiếng âm thanh của tiếng mở cửa. Chu Đức Tấn quay đầu lại, nhìn thấy nữ y tá cùng chiếc xe đẩy bệnh viện bước đến lập tức dừng hành động đang làm lại. Hắn vội vàng đứng dậy, chỉnh sửa quần áo.
Lương Tú Trân vì hành động của Chu Đức Tấn mà thẫn thờ mất vài giây. Tại sao nhìn thấy nữ y tá kia hắn lại có hành động lạ như vậy? Theo bản tính ngông cuồng của mình, nếu có người chen ngang vào cuộc vui Chu Đức Tấn nhất định sẽ nổi giận mà đuổi ra ngoài. Nhưng bây giờ thì ngược lại, hắn nhanh chóng thu dọn hiện trường giống như thể đang cố che giấu điều gì.
Bỏ qua những thắc mắc trong đầu, Lương Tú Trân vội vàng ngồi dậy chỉnh sửa lại quần áo bệnh nhân. Chiếc áo khi nãy bị Chu Đức Tấn xé rách vài chỗ nên không thể trở lại như cũ. Lương Tú Trân phải dùng đến chăn để che chắn. Nhưng ít phút nữa nếu bắt buộc phải kiểm tra, Lương Tú Trân sợ sẽ bị y tá nhìn thấy những thứ đáng xấu hổ.
– Đêm rồi cô đến đây làm gì?
Giọng nói của Chu Đức Tấn vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng. Bây giờ cũng đã quá nửa đêm, hắn không hề yêu cầu y tá trực đến chăm sóc bệnh nhân. Hơn nữa, Lương Tú Trân cũng không xảy ra chuyện để y tá phải đến kiểm tra.
Nữ y tá kia mỉm cười điềm đạm.
– Tôi đến để đưa thuốc cho bệnh nhân. Đến giờ bệnh nhân phải uống thuốc rồi.
– Thuốc? Thuốc nào? Toàn bộ những loại thuốc bác sĩ yêu cầu tôi đều cho vợ tôi uống rồi. Cô có chắc đây là loại thuốc bác sĩ kê đơn?
– Chu tổng không cần lo lắng quá mức! Tôi là y tá, nhiệm vụ của tôi là chăm sóc bệnh nhân. Những loại thuốc mà tôi đưa bệnh nhân uống đều do chỉ định của bác sĩ. Tôi không dám làm sai đặc biệt là với người nhà Chu tổng.
Chu Đức Tấn im lặng, lặng lẽ nhìn viên thuốc trên tay y tá. Hắn nhớ cách đây vài tiếng, đích thân bác sĩ phụ trách đã tới phòng bệnh kiểm tra và truyền nước. Bệnh tình của Lương Tú Trân không nặng đến nỗi phải phụ thuộc vào thuốc. Bỗng nhiên giữa đêm xuất hiện một y tá muốn đưa thuốc cho Lương Tú Trân, Chu Đức Tấn không thể không nghi ngờ.
Lương Tú Trân quan sát thái độ của Chu Đức Tấn đối với nữ y tá mới đến này. Bản thân cô cũng cảm thấy có điều không ổn, không chỉ ở nữ y tá mà là cả hai người họ.
Ngày thường Chu Đức Tấn không thích nhiều lời đặc biệt là phụ nữ nhưng hôm nay lại nói rất nhiều với y tá này. Hơn nữa, ánh mắt hắn dành cho cô ta không bình thường, giọng nói nhẹ nhàng đến lạ. Chu Đức Tấn không hề nổi giận khi cô ta có hành động bất thường. Người đàn ông trước mặt Lương Tú Trân hiện giờ không giống với tính cách của Chu Đức Tấn.
– Chu tổng, bây giờ tôi cho bệnh nhân uống thuốc được chưa?
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.