Hắn nói xong thì ngoảnh mặt bỏ đi về phòng. Hắn không muốn chiếu cố lòng thương sót ấy cho cô bởi vì hắn nghĩ cô không xứ đáng
Sáng hôm sau.
Bà quản gia đang loay hoay trong bếp tự tay nấu bữa sáng cho cô. Mùi thơm lan tỏa khắp nhà bếp.
Hắn đi vào nét khuôn mặt lạnh lùng, nhướm mi sang nhìn cất giọng.
"Để tôi đưa lên cho cô ta"
Bà chần chừ, nhìn hắn
"Cậu lại tính làm giống hôm qua nữa sao? Phu nhân không thể chịu nỗi nữa"
Bà quản gia giống như người thân duy nhất của hắn, từ khi hắn còn nhỏ bà ấy đã đi theo hầu hạ và cũng là người chăm sóc hắn
Đến lúc ba mẹ hắn mất bà ấy cũng không bỏ rơi hắn, bà còn lấy số tiền tích kiệm đưa cho hắn đi du học
Tình nghĩa sâu nặng không thể quên, ngày hắn trở về nước người đầu tiên hắn tìm là bà quản gia, hắn tôn trọng bà ấy nên ý kiến của bà hắn cũng không thể phất lờ
"Tôi sẽ không cư xử như hôm qua, bà cứ yên tâm"
Hắn thở nhẹ, giọng điềm đạm hứa, bà nghe xong gật đầu chầm chậm bỏ chén cháo vào khay đưa sang cho hắn
"Thôi được? Vậy cậu chủ mang vào cho phu nhân giúp tôi"
"Đây cậu"
Hắn không nói gì một tay hiên ngang bỏ vào túi quần còn tay kia đưa lên cầm, xong hắn quay lưng bước đi
Khuôn mặt lạnh ngắt đi lên cầu thang lên đến phòng cô hắn đưa tay đẩy cửa bước ra
Cô vẫn còn nằm trên giường khép hàng mi cong im lìm ngủ
"Nè? Cô mau ngồi dậy ăn đi"
Giọng nói khô cằn thô lỗ, căn bản hắn cũng chẳng muốn nhẹ nhàng, Doanh Hy nghe thì mở đôi mắt to tròn nghiêng đầu nhìn
Ánh mặt dữ tợn, sắc bén như dao găm của hắn làm Doanh Hy có phần hơi sợ sệt, trong đôi mắt ấy không có chút sự dịu dàng nào len lỏi vào.
Cơ thể cô mệt mỏi, chậm rãi ngồi dậy chân cô kéo sợi dây xích dài bỏ xuống giường tính ngồi bước đi thì bất ngờ hắn lên tiếng.
"Đợi chút"
Dứt lời hắn bỏ chén cháo ngay ngắn trên bàn rồi lại cạnh giường ngồi xuống nâng một bên chân bị xích của Doanh Hy lên
"Aa đau..."
Hắn ***ng vào vết thương của Doanh Hy làm cô đau rát, theo phản xạ rụt chân lại liền bị hắn giữ chặt
Hắn đưa chìa khóa từ tốn mở sợi dây xích ra khỏi cổ chân Doang Hy mà không hề nói một lời, bên chân bị xích lâu nay, giờ vừa tím vừa sưng, xong xuôi hắn đứng lên
Doanh Hy mím môi ngạc nhiên khó hiểu nhìn hắn khẽ hỏi
"Tại sao? Anh làm vậy"
"Tôi muốn cho cô trong thời gian mang thai này được thoải mái một chút"
"Nhưng cũng đừng mơ tưởng tôi tha cho cô, sau khi cô sinh xong tôi sẽ vẫn tiếp tục dùng cái này xích chân cô lại"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.