"Đứng yên một chút"
Giọng trầm ấm của hắn cất lên nói xong hắn tiếp tục vuốt vuốt sống lưng cho Doanh Hy dễ nôn
Mặt mày Doanh Hy tái nhợt trắng bệt xanh xao, cô lau miệng, trên tay vẫn còn vướng lại một ít nước bọt, hắn thấy vậy liền cầm chiếc khăn bông gần đấy lau cho cô.
Doanh Hy thấy hắn ân cần mà lòng có một chút xuyến xao nhưng đó chỉ là rung động nhất thời
Cô đã dặn với lòng không được để bản thân cảm động trước một tên sống không bằng cầm thú như hắn, càng không thể để con tim yêu hắn
Mặc dù trước đây Doanh Hy đã từng mến hộ hắn khi hai gia đình vẫn còn là bạn thân nhưng đó chỉ là quá khứ, bây giờ cô chỉ có hận hắn đến tận cả xương tủy
Cô nhìn chằm chằm xong thì rụt tay lại bỏ đi ra ngoài, hắn thấy vậy đặt chiếc khăn xuống sải bước lại dìu cô đi
"Để tôi dìu cô ra"
"Không cần, mau bỏ tay anh ra, đừng có để bàn tay dơ bẩn này chạm vào người của tôi"
Mặc dù bị Doanh Hy gạt tay ra nhưng hắn vẫn đứng đầu giữ chặt hai bên tay cô không buông
"Nè? Tôi bảo anh buông ra, anh nghe không hiểu hả"
Doanh Hy nheo nhân mày lại liếc mắt sang quát, hắn thở sâu ánh mắt sâu thẳm nhìn cô nói tiếp
"Tại sao? Tôi chỉ muốn đưa cô ra ngoài"
"Không cần, tôi tự ra được bỏ tay ra"
Cô giãy giụa cau có muốn thoát khỏi bàn tay rắn rỏi của hắn đang giữ chặt lấy cơ thể mình, hắn cố chấp siết chặt cô hơn
"Không buông"
"Tôi bảo anh buông tay ra? Aaaaa"
Doanh Hy quay người vùng thật mạnh thì sơ ý trượt chân ngã ra sau, vì quá bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng nên đã lở tay để cô ngã
Rầm
"Doanh Hy? Doanh Hy"
Hắn trợn mắt hốt hoảng chạy lại ngồi xuống đở người cô lên, Doanh Hy không cố ý chỉ là một sự cố làm cô sảy chân, nét mặt cô nhăn nhúm đau đớn, yếu ớt ôm bụng thỉnh cầu.
"Bụng tôi? Con của tôi hãy cứu nó"
Hắn nghe nói xong liền hướng anh mắt nhìn xuống chân cô thì hai hàng máu tươi chảy ra không ngừng ướt đẩm chiếc váy trắng xóa lẫn hai bên đù*
"Doanh Hy? Máu"
"C..ứ..u...c..o..n"
Hơi thở khó khăn, cô nói được vài từ thì ngất lịm đi, hắn thao thức chột dạ lo lắng vội vàng ẳm Doanh Hy lên chạy nhanh ra khỏi phòng, sắc mặt cô lúc này tái ngắt tưởng tượng như không còn một chút máu.
"Doanh Hy? Em đừng có mệnh hệ gì"
Đây là câu hắn thật sự nói bằng cả đáy lòng khi thấy người con gái ốm yếu bất tỉnh hôn mê trong vòng tay mình hắn lao thẳng xuống lầu hết tóang lên với đám người làm.
"Người đâu mau gọi xe cấp cứu"
Người làm trong bếp hấp tấp chạy ra thì ai nấy cũng đều há hóc mồm khi thấy cô trong tình trạng như vậy
"Phu nhân? Cậu đã làm gì phu nhân thế"
Bà quản gia chạy đến hỏi hắn bằng khuôn mặt vô cùng hoảng loạn, hắn mất kiểm soát quát lên như một kẻ điên.
"Gọi xe, hai mẹ con cô ấy không được xảy ra chuyện gì"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.