"Quỳ xuống cầu xin khẩn thiết vào thì tôi sẽ tha cho."
"Quỳ... quỳ sao? Có hơi quá đáng không cậu Lôi?"
Ngạo Đế cả kinh, há hốc mồm nhìn Lôi Viễn Thạc không chớp mắt. Dù sao thì bọn họ có lòng tự trọng rất cao, kêu họ quỳ xuống, e là sẽ không chấp nhận. Hơn nữa, một trong hai người cảnh sát, có một kẻ là cháu trai của ông ta, dĩ nhiên sẽ không để cháu trai mình chịu thiệt trước mặt hắn rồi!
Nhưng nếu không làm theo lời Lôi Viễn Thạc, đừng nói đến việc bị nghỉ nghề này làm nghề khác, chỉ sợ là sẽ không có ai dám nhận họ nữa ấy chứ!
Lôi gia không dễ ***ng đến, hơn thế thì kẻ trước mặt bọn họ lại là Lôi Viễn Thạc, lại càng không thể chạm.
Lôi Viễn Thạc vắt chéo hai chân, đặt hẳn lên chiếc bàn phía trước. Tiếng "cộp" của đế giày nện xuống mặt bàn, uy quyền đến mức khiến hai người cảnh sát đứng ở góc phòng co quéo người lại, run cầm cập trước hắn.
Vừa mới vào đơn vị ngày trước, tưởng đâu sẽ lập công với cấp trên, nào ngờ lại dính vào người đàn ông thập phần đáng sợ này. Nếu biết trước được lại lịch của hắn, có đánh ૮ɦếƭ hai người họ cũng không dám bắt, chứ đừng nói đến việc còng tay như lúc nãy.
Lôi Viễn Thạc xoay xoay cổ tay của mình, ánh mắt dừng lại ngay vết hằng đỏ au, thật khiến người khác chói mắt. Hắn ngước nhìn từng người, từng người một, chất giọng âm lãnh vang vọng:
"Không quỳ à? Vậy ông tính sao với chuyện hai viên cảnh sát này trước khi được bảo lãnh đến đơn vị số bảy, cả hai người họ đã *** một nữ tù nhân khiến bà tìm đến cái ૮ɦếƭ, hành hung một bé trai chín tuổi, là con của người đàn bà đó?"
"Cậu... cậu Lôi?"
Ngạo Đế lắp bắp nói không nên câu, gương mặt có chút không tin tưởng nhìn Lôi Viễn Thạc.
Chuyện này đã được ém êm xuôi từ một tháng trước rồi, tại sao Lôi Viễn Thạc lại biết được? Hơn nữa đây là chuyện nội bộ, ngoài bộ phận nhỏ ở tỉnh ra thì nhất định sẽ không thể nào tới tai của Lôi Viễn Thạc được.
Vì dù sao, trong hai năm vừa qua, Lôi Viễn Thạc đã hưởng án tù treo ở Đức, vậy mà...
Lôi Viễn Thạc rất vui vẻ khi nhìn thấy sắc mặt của Ngạo Đế, hắn đưa tay lên vuốt lấy mái tóc màu đen bóng của mình, vu vơ nói:
"Ngạo Đế, dù tôi ở tù nhưng không hẳn là cái gì cũng không biết. Ông đang khinh thường tôi sao?"
"Cậu Lôi, tôi không có ý đó, chẳng qua..."
"Chẳng qua việc đó không đáng nhắc hay gì? Ngạo Đế, ông là người của công lý, ông không thể nào để sự việc dơ bẩn này bị phanh phui đâu đấy! Nhất là... người đàn ông râu quai nón đây lại là con một của anh trai ông."
Lôi Viễn Thạc hắn chấp nhận làm người xấu, bị nói là người xấu. Nhưng những việc xấu hắn làm đều có nguyên do cả! Hắn không chấp nhận con người dùng quyền của mình thao túng nơi công lý tồn tại trong mắt người dân. Người đàn ông này chẳng khác gì là một kẻ đồi bại đội lốt vị cảnh sát uy nghiêm, làm dơ hết cả bộ đồ trên người gã ta rồi.
Có lẽ Ngạo Đế cũng không biết được rằng, người đàn bà mà cháu trai ông ta đã *** lại chính là mẹ ruột của cô gái đã có công lớn với Lôi Viễn Thạc. Hắn muốn mượn cơ hội về nước để bù đắp cho mẹ con họ, nhưng chưa gì lại hay tin người đàn bà đó đã tự vẫn, để lại đứa con trai chín tuổi không nơi nương tựa.
Nỗi oan ức này, Lôi Viễn Thạc sẽ giúp họ đòi lại.
Nói đến đây, cháu trai của Ngạo Đế - Ngạo Ngưu khuỵu gối xuống sàn, gã ta dập đầu xuống, không ngừng hối lỗi.
"Tôi xin cậu, xin cậu hãy tha lỗi cho tôi. Là tôi dại dột, tôi ngu xuẩn, tôi không nghĩ đến hậu quả mà mình đã gây nên... Xin cậu hãy tha cho tôi một con đường sống!"
Ngạo Ngưu khóc lóc thảm thiết van xin, khi quỳ trước Lôi Viễn Thạc, người ta nhìn vào cũng là một màn cảnh động, chỉ có hắn vẫn không lay động, hắn nâng chân lên cao, một cước đá văng Ngạo Ngưu ra xa.
Uỳnh.
Cả thân thể Ngạo Ngưu tông thẳng vào tường, gã ta cúi người, run lẩy bẩy không dám phản kháng.
"Kẻ như mày không đáng để sống, đến cả đứa nhỏ cũng không tha thì mày có tư cách gì nói câu tha với tao?"
Lôi Viễn Thạc bước đến trước mặt Ngạo Ngưu, một tay nắm lấy cổ áo gã ta gằng từng câu từng chữ, tay còn lại giáng liên tục các cú đấm mạnh mẽ vào mặt gã ta.
Lôi Viễn Thạc thật sự tức giận rồi!
Ngạo Đế bên cạnh cũng không dám ngăn cảnh, việc Lôi Viễn Thạc bây giờ làm là đúng. Nếu còn nhúng tay vào e là vị trí hiện tại của ông ta cũng khó lòng giữ được với hắn.
Đợi đến khi Lôi Viễn Thạc hả hê cơn giận, hắn buông tay ra, hất tay đẩy cả người Ngạo Ngưu sang một bên.
"Tôi muốn gã này cùng bạn của gã phải trả giá trước pháp luật. Ngạo Đế, đừng vì tình thân mà mất nhân tính!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.