"Ừ, tất nhiên là chưa ૮ɦếƭ. Đừng quan tâm cô ấy như thể anh là chồng của Bạch Nguyệt Mị."
"Chồng... Nguyệt Mị..."
Bạch Nguyệt Mị?
Đó là tên của Mị ư? Tại sao đều có chữ Mị, không lẽ người đàn ông trước mặt anh có quen biết với Khúc Mị hay sao?
Tư Cấn không tin!
Đối với một người vừa quay trở về nước sau hai năm ở Đức thì không thể nào quen cô được! Anh đã từng đem ảnh của Khúc Mị đi dò hỏi khắp nơi trong thành phố này rồi, không ai quen hay biết cô cả!
Vậy không lẽ Lôi Viễn Thạc nói dối anh sao?
Lôi Viễn Thạc nhếch mày, hắn vươn tay lên cởi bỏ chiếc kính, cẩn thận đặt trong túi áo blouse. Hành động rất dứt khoát đã gạt tay Tư Cấn vẫn còn ghì chặt cổ áo mình và hất sang một bên.
Vừa định xoay người bước đi thì một lần nữa Tư Cấn lao đến, anh giật tay áo của Lôi Triết Viễn quát:
"Khúc Mị, cô ấy là Khúc Mị chứ không phải Bạch Nguyệt Mi. Cô ấy là bạn gái của tôi."
Phải! Khúc Mị đã là bạn gái anh hơn nửa năm nay rồi, không thể nào dễ dàng từ bỏ được. Anh vẫn có chút tiếc nuối với cô, anh không cam tâm rằng có một người đàn ông nào đó đến và ςướק lấy cô đi như vậy.
Lôi Viễn Thạc cũng không muốn đôi co, dùng một quyền đấm thẳng vào mặt Tư Cấn không thương tiếc. Hắn đưa tay ra đằng sau túi lấy P0'p da của mình, tùy ý rút và vung một tấm ảnh xuống đất để Tư Cấn tự mình xem xem, còn không quên phỉ nhổ, khinh thường:
"Đừng bao giờ nhận vơ người, bác sĩ Tư!"
Lôi Viễn Thạc nhấn mạnh ba từ cuối, đủ để hiểu được rằng hắn đang muốn Tư Cấn hãy chú ý đến danh vị bác sĩ, đừng làm điều tùy tiện theo ý mình. Cũng là lời lịch sự nhất của hắn khi đối chất cùng anh.
Tư Cấn khuỵu người, tay anh run run cầm lấy tấm ảnh được Lôi Viễn Thạc quăng xuống sàn nhặt lên, là một tấm ảnh cưới?
Chú rể là Lôi Viễn Thạc, và cô dâu đứng bên cạnh không ai khác chính là Khúc Mị! Nói đúng hơn, cô chính là Bạch Nguyệt Mị như lời Lôi Viễn Thạc đã nói từ trước.
Như vậy không lẽ... hai người họ là vợ chồng?
Nhưng tấm ảnh này, ngoài Lôi Viễn Thạc vẫn nở một nụ cười đầy ngạo nghễ thì Nguyệt Mị chỉ trưng một gương mặt vô cảm, trong ánh mắt còn chứa đựng nhiều điều khá lạ so với sự vui vẻ trong ngày cưới của chính mình.
Tư Cấn ngước mắt nhìn anh, đôi mắt đầy những tia độc đoán, tàn bạo như thế không khiến anh an tâm, anh không nghĩ rằng Nguyệt Mị sẽ chấp nhận lấy người đàn ông này tự nguyện!
Tư Cấn lắc đầu phủi nhận tấm ảnh:
"Không! Người giống người mà thôi... Cô ấy là Khúc Mị..."
"Vẫn còn ngoan cố thì đừng trách tôi."
Lôi Viễn Thạc như mất đi hết sự kiên nhẫn của mình, hắn giật lấy tấm ảnh cất gọn vào túi áo rồi xoay người bước đi. Để lại Tư Cấn với tâm trạng thẩn thờ không nói thành câu...
Nhanh như vậy, anh đã phải trả giá hành động bỏ mặc cô là Ông Trời đã lấy cô rời xa anh...
Tư Cấn siết chặt tay thành nắm đấm, đôi mắt nhiều quầng thâm giờ đây lại thêm sáng rực. Vẫn chưa quyết định được, Nguyệt Mị vẫn chưa tỉnh cơ mà?
Tư Cấn vẫn quyết tâm muốn Nguyệt Mị đừng hồi phục trí nhớ lại ngay, anh vẫn cố chấp muốn ràng buộc cô ở bên cạnh mà không rõ lý do.
Anh coi đó là không rõ lý do, hay là anh không muốn thừa nhận nó cũng không ai hiểu được.
***
Lôi Viễn Thạc đẩy cửa phòng bước vào, hắn cởi bỏ lớp áo blouse trắng bên ngoài cùng lớp chiếc khẩu trang đặt sang một bên. Dưới lớp khẩu trang che kín nửa gương mặt hắn là một người đàn ông hoàn mỹ đến từng chi tiết. Đôi mắt phượng sắc nét, chiếc mũi cao ráo cùng bờ môi cong cong đầy mị lực.
Hắn bước đến ngồi bên cạnh người con gái vẫn đang nằm yên, mặt mày ngây ngốc đến khó tin trước mặt. Đã một ngày hơn kể từ khi được đưa vào đây rồi mà Bạch Nguyệt Mị vẫn chưa tỉnh theo lời của y tá nói. Hoắc Viễn Thạc vẫn cảm thấy kì lạ, không có lý do gì mà đã gần 13 tiếng đồng hồ rồi không chịu mở mắt ra nhìn hắn.
Không thể hay là không muốn đây?
Lôi Viễn Thạc đưa tay mình chạm nhẹ lên mái tóc đen bóng của Nguyệt Mị, cảm thấy vẫn không đủ, hắn dời tay xuống gương mặt trắng hồng, trượt xuống cánh môi đã tái nhợt nhưng vẫn không thể giấu nổi sự kiều diễm của cô.
Bất giác cánh môi ấy lại run rẩy đến đau lòng. Lôi Viễn Thạc nhếch môi tỏ ý vô cùng hài lòng khi nhìn Nguyệt Mị vẫn không giấu nổi sự sợ hãi đang dâng lên trong cơ thể này.
"Vợ à, tôi biết em đã tỉnh rồi, tại sao lại không mở mắt ra nhìn xem xem... ông xã vừa ra tù đã đến đây thăm em?"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.