"Bác sĩ Tư, yêu cầu anh rút khỏi phòng mổ để tôi thay thế vị trí của anh."
Ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào người đàn ông cao ráo trong chiếc áo blouse trắng. Đôi mắt sắc bén chợt híp lại nhìn thẳng vào Tư Cấn vẫn đang đứng đấy, đối diện với gương mặt cứng đờ từ anh.
Tiếng xì xào nhỏ to của y tá cũng rộ lên càng nhiều, bọn họ nhận ra người đang đứng trước mặt họ là trưởng khoa, cũng là bác sĩ tài giỏi bậc nhất ở bệnh viện - Lôi Viễn Thạc.
Và họ hơi bất ngờ rằng hai năm trước Lôi Viễn Thạc đã sang Đức để học hỏi thêm về chuyên môn của mình phải đến tận bốn năm năm, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây được?
Lôi Viễn Thạc đẩy cửa lại, hắn hất cằm để nữ y tá bên cạnh thu hồi lại dao mổ từ tay Tư Cấn, và tuyên bố rằng chính hắn sẽ là người thực hiện ca phẫu thuật này.
Đến khi Tư Cấn choàng tỉnh vì hai tay trống rỗng không một vật gì cầm nắm, anh mới bắt đầu nhìn sang Lôi Viễn Thạc đã vào vị trí thay anh, nhất lời không nói thành câu.
"Bác sĩ Lôi, anh..."
"Ra ngoài cho tôi thực hiện ca phẫu thuật."
Lôi Viễn Thạc không nhanh không chậm đáp lại, hắn bắt đầu khử trùng hai tay và cầm lấy dao mổ. Ngay lúc đầu mũi dao gần chạm đến vùng đù* của Khúc Mị thì hắn dừng lại, nhìn sang Tư Cấn vẫn đang đứng hình không chịu bước đi.
"Y tá, đưa bác sĩ Tư rời khỏi đây, tôi không muốn có sự xuất hiện của anh ta tại căn phòng này."
Y tá liền dạ vâng, hai người bước đến kéo Tư Cấn rời khỏi phòng, anh trừng đôi mắt nhìn về Lôi Viễn Thạc vẫn không mảy may quan tâm đến địa vị và thân phận của anh hiện tại mà lại dám nói thẳng ra như thế...
Hơn nữa, người được cấp cứu hiện tại là bạn gái của anh, bạn gái đó!!! Tư Cấn có thể hiểu được lý do Lôi Viễn Thạc không cho phép anh tham gia vào cuộc phẫu thuật này vì theo quy tắc nghề nghiệp. Nhưng mà có thể cho anh đứng ở đó kia mà? Anh vẫn có thể ở bên im lặng xem tình hình sức khỏe của Khúc Mị cơ mà? Tại sao lại cấm anh chứ?! Lôi Viễn Thạc hắn có quyền gì mà cấm đoán sự xuất hiện của anh ở đó?
Đợi đến khi anh sựt tỉnh, muốn cao giọng đáp trả thì bản thân đã ở bên ngoài phòng cấp cứu, cửa phòng đã khóa lại. Lôi Viễn Thạc thật sự không muốn anh bước chân vào phòng.
Giờ đây Tư Cấn chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Anh không ngừng suy nghĩ, lo lắng, bồn chồn, sợ hãi... Vò đầu bứt tóc không ngừng. Anh sợ rằng Khúc Mị sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh...
Dáng vẻ điển trai, gọn gàng ngày thường đã được thay bằng dáng vẻ nhếch nhác hiện tại.
Tư Cấn ngồi bệt, anh gục mặt xuống hai đầu gối của mình, bắt đầu nhớ lại mọi thứ.
Anh đã từng là một sinh viên đại học, anh từng phải ăn uống khổ sở cho tới ngày được nhận về Tư gia cách đây ba năm. Anh đã thành công xuất sắc tấm bằng đại học Y Dược hơn tám năm liền. Cùng với số tiền đút lót to lớn của người nhà, anh thuận lợi bước vào làm ở bệnh viện Trung Đông, dù là thế nhưng tài năng của anh là thật, anh đã thành công trong nhiều ca phẫu thuật và được cấp trên rất xem trọng.
Nửa năm trước anh gặp được Khúc Mị, cô cũng đã bị tai nạn giao thông mất trí nhớ. Cô không hề nhớ về tuổi mình, tên chỉ nhớ được chữ Mị. Nhà ở, nơi sinh sống của mình ở đâu hỏi thì cô cũng chỉ lắc đầu, và anh người đầu tiên cô gọi là "ông xã". Vì dáng vẻ nhỏ nhắn cùng nụ cười trong trẻo đó, Tư Cấn đã trở thành một kẻ ích kỷ, anh lừa dối rằng cô tên Khúc Mị, hai mươi tư tuổi, cô và anh là cặp đôi quen nhau nhiều năm. Nhà cô ở dưới quê rất xa, và người nhà cô không thích thích cô nên cô mới lang bạc lên đây. Anh còn nói cô là một người trầm tính ít nói, không thích tiếp xúc nhiều với ai. Lâu dần những lời nói đó ngấm vào đầu của Khúc Mị, khiến cô luôn nghĩ rằng mình nhút nhát, luôn sợ hãi với thế giới bên ngoài. Anh lo sợ rằng một ngày nào đó cô nhớ lại mọi chuyện nên mới căn dặn cô ở nhà cùng anh, và yên ổn làm bạn gái anh.
Vậy mà, chính anh lại bỏ rơi bạn gái của mình... chính anh là người sai.
Và càng lo hơn khi Tư Cấn e sợ sau cuộc va chạm tai nạn này, cô sẽ nhớ lại mọi ký ức ngày trước.
Tư Cấn vẫn là một kẻ đê hèn, ích kỷ!
Cuộc phẫu thuật kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng cánh cửa cũng chịu mở.
Người đầu tiên bước ra là Lôi Viễn Thạc, hắn nhờ y tá đẩy Khúc Mị nằm yên trên băng ca qua căn phòng hồi sức, đợi thuốc tê hết tác dụng thì để cô nghỉ ngơi một ngày, ngày sau sẽ bắt đầu cuộc phẫu thuật khác.
Tư Cấn lờ mờ mở mắt, nhìn thấy cô đã được đưa đi thì anh bật dậy, lao đến nắm lấy góc áo Lôi Viễn Thạc:
"Cô ấy như thế nào? Còn sống đúng không?"
"Ừ, tất nhiên là chưa ૮ɦếƭ. Đừng quan tâm cô ấy như thể anh là chồng của Bạch Nguyệt Mị."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.