"Bác sĩ Tư, sao anh lại còn ở đây? Bạn gái anh vừa bị tai nạn giao thông, tôi được biết cô ấy tổn thương rất nặng đấy!"
Lộp bộp...
Chiếc điện thoại trên tay Tư Cấn rơi xuống kêu vang âm thanh trong khoảng khắc lặng thinh như tờ. Anh ngước nhìn đồng nghiệp của mình, hai mắt mở to, tay chân bỗng dưng trở nên cứng nhắc.
Có phải anh vừa nghe nhầm không? Bạn gái anh ở nhà mà, làm sao có thể gặp tai nạn được... làm sao mà có thể...
Bác sĩ Trạch vẫn thấy bạn mình đứng yên như tượng gỗ, cậu ta lay người anh thêm một lần nữa, giọng điệu hối thúc:
"Này, anh nên đến xem tình hình cô ấy đi, mới được cấp cứu cầm máu và chuẩn bị đưa vào phòng mổ đấy."
Tư Cấn gật đầu, anh vội vàng xoay người chạy đi đến phòng cấp cứu.
Trong đầu anh bắt đầu nhớ lại chuyện lúc chiều tối, là anh đã lớn tiếng bảo cô đừng làm phiền anh, là anh đã khiến cô đi ra ngoài dẫn đến tai nạn giao thông.
૮ɦếƭ tiệt!
Anh là một tên ngu xuẩn.
Lạch cạch.
Đẩy cửa phòng cấp cứu, anh bước vào bên trong nhìn mọi người đã chuẩn bị xong mọi thứ. Anh nhờ y tá giúp mình khử trùng cơ thể và tiến hành cuộc phẫu thuật cho Khúc Mị.
Nhìn cô nằm trên băng ca, khuôn mặt trắng nõn giờ đây chỉ toàn máu với máu, tay chân trầy xước, tróc da nặng nề không một chỗ lành lặn. Bộ váy màu xanh da trời ngày trước được anh tặng cũng bị cắt làm đôi, không còn nguyên vẹn.
Tư Cấn cố giữ cảm xúc cho mình ổn định nhất, anh cầm lấy hai con dao mổ, mắt nhìn về màn hình máy điện tâm đồ, từng nhịp vẫn lên xuống lên xuống không đồng điều, tâm lại càng rối rắm. Đôi tay mà anh luôn luôn tự hào khi đã thành công cứu sống biết bao nhiêu người, giờ đây đứng trước mặt cô nó thật vô dụng, chỉ còn lại sự run rẩy tột cùng.
"Bác sĩ Tư, anh có thể tiếp tục không?"
Y tá phụ trách bên cạnh cảm thấy tinh thần Tư Cấn không được ổn định, sợ rằng anh sẽ bị phân tâm khi người được anh thực hiện cấp cứu bây giờ là bạn gái của chính mình.
Đứng đối diện với ranh giới sinh tử, người ta càng lo sợ hơn khi phải đối chấp với thần ૮ɦếƭ để cứu lấy sinh mệnh người mình thương yêu. Ai cũng vậy, Tư Cấn cũng vậy.
Chỉ nhìn qua đôi tay run run của anh cũng đủ để hiểu được.
Tư Cấn hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, anh gật đầu.
"Tôi sẽ thực hiện ca phẫu thuật này, nhất định sẽ thành công."
"Bác sĩ Tư, hay là để tôi gọi bác sĩ khác đến thay ạ? Bác sĩ có lẽ đã mệt rồi."
Tư Cấn buông dao, bắt đầu nổi cáu:
"Tôi có thể làm được. Tôi sẽ cứu cô ấy, là tôi sẽ giúp cô ấy tỉnh dậy, các người hiểu chưa? Đừng bao giờ ngăn cấm tôi!"
Xoạch.
"Bác sĩ Tư, yêu cầu anh rút khỏi phòng mổ để tôi thay thế vị trí của anh."
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.