"Cấn, anh có thể về nhà với em được không? Em đau bụng..."
"Tiểu Mị, nửa tiếng nữa anh bắt đầu ca phẫu thuật rồi, đừng làm phiền anh như một đứa con nít đòi ba nữa."
"Em..."
Tút... tút... tút.
Chưa kịp nói hết câu, Tư Cấn đã ngắt cuộc gọi điện thoại của Khúc Mị. Cô chỉ có thể trưng mắt nhìn màn hình điện thoại đã không còn kết nối với anh, trong lòng không khỏi đau xót.
Khúc Mị cong người, để đù* áp sát vào bụng mình, tay cô ôm lấy bụng đau vẫn âm ỉ không khỏi. Cứ nghĩ mình chỉ là đau dạ dày nên uống thuốc là khỏi, nhưng đã qua ba tiếng rồi cơn đau vẫn không thuyên giảm, cô mới gọi điện cho Tư Cấn, hi vọng anh sẽ về nhà xem tình hình sơ qua cho mình.
Vậy mà không ngoài dự đoán, anh vẫn nạt nộ cô như bình thường, vẫn không muốn cô làm phiền anh và công việc của mình.
Tư Cấn là một bác sĩ tài giỏi ở bệnh viện Trung Đông, vì vậy nên công việc tìm đến anh nhiều không đếm xuể. Đây cũng là ngày thứ hai anh túc trực ở bệnh viện mà không về với Khúc Mị rồi. Trách công việc quá nhiều nên mới lưu giữ anh ở bệnh viện lâu như vậy... trách cả anh cũng không thèm để tâm đến cô lần nào.
Khúc Mị lau đi vệt nước mắt lăn dài trên đôi má, là cô tự làm tự chịu, thay vì ở đây thì cô nên đến bệnh viện khám cho mình thì hơn.
Từ đây đến bệnh viện chỉ tầm mười phút đi đường, nếu cơn đau không kéo dài thì có thể gắng gượng bước được.
Khúc Mị chịu đau ngồi dậy, cô vớ tay lấy chiếc áo khoác ngay đầu ghế sô pha nhanh chóng mặc vào rồi rời khỏi nhà.
Khúc Mị là một người sống nội tâm, ít khi mở lời nói chuyện với ai nên không có nhiều bạn bè thân thuộc. Người thân thì ở xa không thể đến đây ngay được, nên muốn làm việc gì đó cô chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi.
Ngay lúc bước qua đường, bất ngờ cơn đau đầu, choáng váng bất ngờ ập đến, Khúc Mị mơ màng nhìn về cây đèn giao thông trước mặt, thấy màu xanh đã gần hết nên cô mới bắt đầu cắm đầu chạy nhanh qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ.
Đến nửa đường, bất ngờ một chiếc xe ô tô vượt đèn đỏ lao đến, hướng thẳng vào Khúc Mị...
Rầm.
....
"Xin cho hỏi Khúc Mị có phải là..."
"Tôi bắt đầu phẫu thuật bệnh nhân rồi, bảo cô ấy chạy ra tiệm mua thuốc đi, đừng gọi đến tôi nữa, phiền phức thật."
Tư Cấn lại thêm một lần nữa dập máy cắt ngang lời người khác. Anh cho rằng Khúc Mị đang nhờ ai đó gọi để anh mau quay về. Mà bây giờ anh bắt đầu phẫu thuật cho bệnh nhân rồi, không thể bỏ đi.
Cùng lắm là bị cô giận dỗi vào hôm, anh chịu nghe cô càm ràm được.
Tư Cấn không biết được rằng... Khúc Mị sẽ không bao giờ càm ràm, trách móc anh thêm một lần nào nữa...
Sau ba tiếng thực hiện ca phẫu thuật hết sức thành công, Tư Cấn lúc này mới chịu mở điện thoại lên xem.
Hơn hai mươi cuộc gọi cùng hàng chục tin nhắn từ cô và đồng nghiệp của anh, ở bệnh viện anh làm luôn sao?
Một bác sĩ khác vừa nhìn thấy Tư Cấn đã vội vã chạy đến, cậu ta vỗ lên vai anh mà nói:
"Bác sĩ Tư, sao anh lại còn ở đây? Bạn gái anh vừa bị tai nạn giao thông, tôi được biết cô ấy bị tổn thương cơ thể rất nặng đấy!"
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.