Chương 06

Ông Xã Đừng Lại Gần

Dương Cầm 19/07/2024 02:00:19

Cô giật mình khi anh ta cất lời. Âm giọng của anh ta còn hay hơn qua điện thoại nữa, trầm, ấm nhưng từng lời nói rõ ràng dứt khoát còn có phần nghiêm nghị khiến người nghe không thể không làm theo.
Không thấy mặt, chồng cô về cơ bản không có gì đáng chê.
Cô đặc biệt thích giọng nói. Cả dáng người cao không gầy không béo nữa.
Giàu có nhưng xấu...
Luật bù trừ chăng? Cũng phải, đời mà, có gì hoàn hảo đâu.
Ngoại trừ gương mặt xấu, mùi cơ thể khó chịu ra thì...
Hiện tại mọi thứ đều ổn... nghĩ đến đêm tân hôn. Người cô lại rùng mình, lạnh... buốt tim gan.
Anh ta không nhìn thấy nên đồ ăn được mặt lạnh chuẩn bị đưa đến tận tay chỉ việc nhấc lên cho vào miệng.
Cô định ngồi ghế đối diện nhưng hầu gái đã mời cô sang ghế sát bên cạnh anh ta.
- Thiếu phu nhân, đây là chỗ của chị.
Mặt lạnh như tay chân thân cận, ông ta giúp anh ta ăn, không hề liếc nhìn cô một cái.
Bảo sao mà Nam Cường lại cho cô mặc mát mẻ như vậy?
Có lẽ không ai dám quá phận!
Hình như cô đang trèo lưng hùm rồi.
Khí chất của anh âm trầm lặng lẽ, lại gần có cảm giác lành lạnh... hơi sợ dù cô là người khá bạo dạn.
Cô vừa ngồi xuống ghế, động tác ăn của Nam Cường dừng lại. Anh ta bỏ đũa thìa xuống từ tốn, chậm rãi đón lấy ly R*ợ*u.
Hành động cử chỉ nho nhã, khí chất sang trọng của người bề trên rất rõ ràng.
Hầu gái cũng đưa cho cô một ly R*ợ*u.
Không nhìn thấy nhưng anh ta lại đoán chuẩn từng hành động của người bên cạnh.
- Em uống được chứ?
- Được
Cô đáp lời chạm cốc mang lên uống một hơi...
Không nghĩ R*ợ*u mạnh thế, cháy muốn xé cả cổ họng.
- R*ợ*u mạnh, uống ngụm nhỏ.
Tú Diệp ai oán trong lòng mắng thầm sao anh ta không nói trước khi cô uống.
Đói lại uống R*ợ*u mạnh, bụng cồn cào tụt cả huyết áp.
Hầu gái lấy thức ăn vào bát cho cô, Tú Diệp lập tức gắp ăn để xoa đi sự khó chịu trong dạ dày.
Miếng thịt bò hầm... ngon, mềm, đậm đà, thơm... lần đầu cô ăn được miếng thịt bò ngon như vậy.
Chẳng đợi hầu gái phục vụ, cô tự lấy ăn vì đang rất đói.
Món nào cũng ngon... ngon xuất sắc.
Người bên cạnh cô cũng ăn rất nhiều, thật khỏe bảo sao thân hình lại cao lớn, vạm vỡ như vậy.
- Nghe nói em bị đánh?
- Ừ, hai cái.
- Ừ? Em cần học cách trả lời lễ phép hơn.
Wtf... kẻ thua tuổi cô đang dạy cô lễ giáo cơ đấy. Khốn kiếp... nếu không phải là người yếu thế cô đã không nhịn rồi. Cô thầm chửi mắng trong lòng mà không nói ra.
- Vâng
Cô cất giọng bất mãn, động tác ăn của chồng lập tức ngưng lại. Khóe miệng anh ta hơi cong lên, hài lòng đầy hách dịch.
- Ngày mai b.ẻ tay kẻ đ.ánh cô ấy đi...
- Vâng
Mặt lạnh ở bên cạnh đáp nhẹ như lông hồng thản nhiên cứ như đi gi.ết gà, gi.ết lợn.
- Từ bữa ăn sau, chú không phải phục vụ tôi nữa.
Tú Diệp ngạc nhiên đang định hỏi vì sao?
Anh ta không nhìn thấy mà sao lại đọc được sự thắc mắc trong lòng cô.
- Em sẽ giúp tôi.
- Hả?????
Nếu anh ta che mặt, ngồi cạnh chăm sóc cũng không có gì là khó khăn.
Lúc này cô mới phát hiện ra, anh ta chẳng có mùi gì cả ngoài hương phảng phất của mùi vải quần áo... vậy thứ mùi kinh dị mà cô đã ngửi thấy ở đâu ra?
Chẳng lẽ anh ta cố tình để các cô gái mai mối chạy mất dép?
Làm gì có ai tự hạ mình như thế?
Có thể anh ta cũng vừa trải qua việc tắm rửa sạch sẽ như cô cũng nên. Mùi trên người tạm thời bị tẩy sạch, khi có mồ hôi sẽ lại có mùi thì sao?
- Không được?
Vì không thấy mặt nhưng qua âm giọng cô biết anh ta đang hỏi nhưng chắc chắn không cho cô từ chối.
- Cũng được
Cô miễn cưỡng trả lời tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon trên bàn.
- Đây là chú Hải, cần gì em cứ bảo chú ấy.
- Vâng
Người đàn ông kia mặt rất lạnh, có vẻ như không biết cười nhưng làm việc rất nhanh. Khả năng ép người cũng quá đáng như Nam Cường vậy.
- Bác sĩ đến chưa?
- Đến rồi, đang đợi thiếu phu nhân trên phòng.
Tú Diệp xoa má đã hết đau thắc mắc:
- Tôi có làm sao đâu mà phải gọi bác sĩ?
- Lát gặp sẽ biết, ăn xong chưa?
Tú Diệp bĩu môi làm mặt quỷ ghét bỏ. Cái quái gì cứ quay cô như chong chóng vậy? Nghĩ anh ta gọi bác sĩ chăm sóc vết thương cho mình nên cô cũng không nghĩ ngợi cho đến khi gặp bác sĩ mới nghiến răng nghiến lợi thầm mắng hắn.
- Thiếu phu nhân lên đây đi tôi kiểm tra.
- Tôi không có nhu cầu khám
- Thiếu gia chỉ thị khám trước khi hai người động phòng để tránh các bệnh lây nhiễm.
- Tôi không có bệnh gì hết, khám phụ khoa cũng rất thường xuyên. Anh ta không động vào tôi thì thôi, ai khiến mà khám chứ?
Vị bác sĩ không bắt cô tự nguyện được nên đành báo ra ngoài. Một lát, Tú Diệp thấy mấy hầu gái vào phòng cúi đầu:
- Thiếu phu nhân, để bọn em giúp chị.
Họ xúm vào mỗi người một tay một chân bê cô lên bàn khám. Tú Diệp gào thét giãy giụa nhưng các cô hầu gái này vô cùng khỏe. Họ cứ như sức trâu vậy, mặc cô gào thét vẫn giữ cô thật chặt, kéo chân cô ra cho bác sĩ khám.
Không làm gì được họ, Tú Diệp gào lên ch.ửi mắng:
- Lục Nam Cường, đồ bi.ến t.hái bệ.nh hoạn kh.ốn ki.ếp. Bà đây sạch hơn cả mặt anh đó…
Mặc cô ch.ửi m.ắng, những người hầu gái và bác sĩ vẫn dửng dưng không chút nao núng. Rất nhanh họ lại đỡ cô xuống. Bác sĩ cũng nhanh chóng rời đi mà chẳng nói với cô về tình trạng sạch sẽ của mình.
Không quan trọng, cô chắc chắn mình rất sạch.
- Thiếu phu nhân, chị đi theo em.
- Đi đâu?
- Tắm lại rồi đi về phòng ngủ ạ.
- Vậy tắm lâu một chút cũng được.
So với việc về phòng ngủ tân hôn thì thà cô bị ђàภђ ђạ tắm rửa như lợn c.ạo còn hơn.
Chẳng có việc gì kéo dài mãi, tắm mãi cũng phải xong, Tú Diệp lững thững đi theo hầu gái về phòng. Thấy cô đi chậm, cô ấy giục:
- Chị đi thôi ạ, thiếu gia đang đợi.
- Nói cho tôi nghe anh ta là người thế nào đi.
Cô vẫn bước thật chậm, hầu gái đành đi chậm theo nhưng không trả lời.
Đến trước một căn phòng cửa đóng im ỉm, hầu gái còn chưa làm gì cửa đã hé mở.
- Thiếu phu nhân, phòng ngủ của chị ở đây?
- Anh ta đâu?
- Thiếu gia ở trong phòng đợi chị rồi.
Qua khe cửa, cô thấy trong phòng vẫn tối om nên nhờ vả:
- Em vào bật điện phòng cho chị.
- Chị vào nhờ thiếu gia ạ, bọn em không được vào phòng này.
Tú Diệp đẩy cửa, chần chừ khi bên trong tối om không một ánh điện. Sao cô cứ có cảm giác lạnh gáy và rờn rợn vậy nhỉ?
Cái gì ở đây cũng khác người, anh ta cũng cứ thần bí khó hiểu.
- Sao còn đứng đấy? Sợ sao?
Tú Diệp giật mình khi người trong phòng lên tiếng. Cô chẳng biết anh ta ngồi chỗ nào, căn phòng này tròn méo ra sao? Bây giờ vào, đóng cửa là chỉ còn bóng đêm..
- Sợ gì chứ? Còn lâu tôi mới sợ.
Cô đanh đá vậy thôi chứ cũng nhát lắm, tối thế này nhỡ anh ta xi.ên cô làm thức ăn cho thú d.ữ thì sao? Cô còn yêu đời, không muốn mang mình vào vòng nguy hiểm.
- Có cần tôi bế em vào không?
- Không cần
Tú Diệp hít thở bước chân vào, định để cửa mở nhưng nó đã tự động đóng sầm lại khiến cô giật mình thon thót.
Căn phòng tối om không một tia sáng, Tú Diệp đứng im bất động không bước vì chẳng nhìn thấy gì hết.
- Bật điện được không?
- Muốn nhìn thấy tôi?
- Anh đeo mặt nạ đi. Tôi không nhìn thấy gì cả… á…
Tú Diệp giật mình khi có bàn tay lạnh đặt trên eo mình kéo lại đổ nhào vào người bên cạnh. Cô hít thở không nổi, sao người gì mà lạnh thế?
- Anh là ma à? Sao lạnh thế hả?
Anh ta không trả lời nhưng cô cảm nhận được hơi thở phập phồng trong ***g ng đối phương.
Cô vẫn đứng im, tim đập thình thịch không dám cử động. Bàn tay anh ta đặt trên eo cô bất ngờ di chuyển rồi cả người được bế lên. Sợ ngã nên cô huơ tay ôm lấy cổ anh ta.
Trong bóng tối mà người ta dễ dàng đi băng băng đến giường thả cô xuống. Có lẽ sống trong bóng tối quen rồi cũng nên...
Cô rất muốn bật điện nhưng lại sợ nhìn thấy mặt anh ta. Không thấy mặt tân hôn cho qua chứ thấy rồi xấu như được nghe chắc cô c.ắn lưỡi t.ự t.ử mất. Cô xinh đẹp như này, không muốn đêm ngủ gặp ác mộng, đã vậy cô phải sống với anh ta lâu dài.
Cần phải quen thân để rủ rê anh ta đi thẩm mĩ cho đỡ xấu.
Tú Diệp vẫn chưa điều hòa được sự hồi hộp lẫn sợ hãi của mình. Không biết anh ta đâu rồi? Cô ngồi im bất động…
- Đã ngủ cùng bạn trai cũ chưa?
Lúc này cô mới biết anh ta ngồi rất gần, khi nói chuyện, gáy cô nóng ran. Tú Diệp lùi xa hơi thở ấy đáp trả:
- Chẳng phải bác sĩ vừa khám báo với anh rồi sao?
- Trả lời
Tú Diệp giật mình, sống lưng lạnh toát.
- Chưa
Cô vừa định lùi xa một chút nữa cả người liền bị kéo đến ngồi trong lòng anh ta…. Chưa bao giờ cô run đến thế? Cái mẹ gì mà hơi tý thì quát tháo, hành động thì dứt khoát nhanh như ma ấy.
- Sao anh lại lấy vợ sớm thế?
- Không phải việc của em.
Hơi thở nóng hổi phả lên gáy, Tú Diệp rùng mình ngồi như cá ch.ết không dám động đậy.
- Anh xấu còn đòi lấy vợ đẹp, phải biết mình là ai chứ?
- Tôi bỏ tiền để con tôi không xấu
- Nhỡ nó giống anh thì sao?
- Vậy khi ấy hỏi tội em.
Tú Diệp bất động khi nghe hơi thở nặng nề của anh ta. Biết thế khi nãy cô đã uống thêm chút R*ợ*u nữa…
Bàn tay lạnh toát kia chạm lên mặt cô sờ soạng, Tú Diệp nín thở khi bàn tay ấy chạm vào mắt trượt xuống má sang mũi dần xuống môi… bàn tay lạnh nhưng rất mềm.
- Nam Cường
- Hửm?
- Cho tôi thời gian…
Chưa kịp nói hết, bàn tay vừa chạm cằm cô giữ chặt xoay một lực. Trong bóng tối nhưng mắt cô mở lớn, toàn thân cứng đờ khi anh ta hôn xuống… dù chỉ đang nhè nhẹ vờn cánh môi mà cô đã ngừng thở… trống ng đập như máy chạy… tức ng, mọi giác quan đông cứng lại, sống lưng lạnh toát…
Lực tay giữ cằm cô rất lớn, Tú Diệp muốn xoay mặt liền như bị bẻ gãy xương hàm, đau đớn không thôi. Anh ta chỉ hôn như thăm dò rồi nói:
- Tôi chưa nói với em…
Cô thở không nổi cứ như người thiếu oxy sắp toi khi Nam Cường áp sát môi bên sườn mặt cô.
- Anh… muốn… nói gì?
Chưa lúc nào cô thấy giọng mình run đến thế? Tay không dám động đậy sợ sờ lung tung.
- Lúc nãy mạnh miệng mắng tôi lắm cơ mà, sao giờ ấp úng vậy?
- Anh nghe được sao?
Cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp càng rợn gáy. Sao căn phòng này cũng lạnh thế? Cơ thể cô không ngừng run… bên tai lại là tiếng thì thầm như ma chơi.
- Em có muốn trải nghiệm sự b.iến th.ái bệ.nh ho.ạn của tôi không?
- Không
Cô sợ sắp ch.ết rồi? Âm giọng thì hay mà cứ thì thầm trong bóng đêm như này cô v.ỡ tim mất.
- Lúc ấy… tôi mắ.ng bừa thôi…
- Tôi rất để bụng…
- Đừng để bụng, đó gọi là thù vặt đấy.
"Roẹt” một tiếng sắc lẹm, chiếc váy ngủ trên người cô bị xé rách. Tú Diệp ôm tay trước ng như một bản năng. Kh.ốn ki.ếp, không cởi được hay sao mà phải xé rách… nhưng cô biết được lực tay anh ta rất lớn.
Người nóng tính, thù vặt như này lỡ như đi.ên lên đánh cô một cái khéo nhập viện mất thôi. Vừa nãy, anh ta nắm cằm, cô hơi xoay mà bây giờ vẫn đau. Tú Diệp hít thở đàm phán:
- Hôm nay đừng tân hôn được không?
- Không thể…

Novel79.Com - Web Truyện Ngôn Tình, 19/07/2024 02:00:19

Lượt xem: 700

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện