Luôn cảm thấy có một đôi mắt vô cùng nóng bỏng nhìn mình khiến Trầm Phi Yên không ngủ được, mở mắt ra thì nhìn thấy ngay khuôn mặt chờ mong của Hiên Viên Hoàng.
Đó là một gương mặt góc cạnh rõ ràng, nếu không cười thì thật lạnh lùng, nhưng khi cười thì sẽ trở nên cực kỳ chói mắt. Cái loại đẹp đẽ này còn phải do khả năng thưởng thức, cực kỳ khó gặp.
"Tỉnh chưa?" Bàn tay đầy vết chai chạm lên gò má của Trầm Phi Yên khiến cô cảm thấy hắn hôm nay thật khác lạ. Mới sáng sớm mà cười cười như thế khiến xung quanh vô cùng kỳ lạ. Nếu người khác có cười thì cũng không khiến cô cảm thấy giật mình như vậy, duy chỉ có Hiên Viên Hoàng mới làm ra sự khác biệt, hắn cứ cười như vậy khiến trong lòng cô hơi sợ hãi.
Đẩy bàn tay của Hiên Viên Hoàng ra xa, Trầm Phi Yên kéo chặt chăn, có chút đề phòng: "Anh nhìn em cười như vậy là có ý gì...?"
Câu kế tiếp Trầm Phi Yên chưa kịp nói ra thì đã bị Hiên Viên Hoàng kéo lại hôn, người phụ nữ này thật không biết tốt xấu, hắn cười đầy thiện ý như vậy mà lại bị cô nhìn như quái vật.
"Lẽ nào anh không thể nhìn em như vậy sao?" Thật sự là không biết phân biệt tốt xấu, Hiên Viên Hoàng có cảm tưởng mình đang bị đã kích.
Trầm Phi Yên nhìn lại hắn, không suy nghĩ thêm nữa mà quan sát hắn một lượt, không nói năng gì.
Hiên Viên Hoàng thở dài, không biết nên nói gì lúc này, người phụ nữ này thật sự không cảm thấy gì sao?
hắn bất đắc dĩ mở miệng: "Em không cảm thấy có gì thay đổi sao?"
"Thay đổi, thay đổi cái gì?" Trầm Phi Yên nhìn chung quanh một chút, cũng nhìn lại mình nhưng cũng không cảm thấy có thay đổi gì lạ. Chỉ là bây giờ cô không có mặc quần áo, cả người trốn trong một cái chăn rất là xấu hổ. Tuy hai người không phải xa lạ gì nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Hiên Viên Hoàng nhìn Trầm Phi Yên vẫn đang mờ mịt thì bỗng cảm thấy tức giận muốn nghiến răng. Người phụ nữ này thật sự làm hắn tức đến nỗi không nói nên lời.
Tay hắn cầm lấy tay Trầm Phi Yên, quơ quơ để sát mặt cô, giọng nói có vẻ kiềm chế: "Cái này là cái gì, em không thấy thật hả? Em không cảm thấy có gì khác khác hay gì gì đó, em..."
"A....Nhẫn...?" Trầm Phi Yên mở to mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay đang đeo nhẫn của mình.
Ngón tay trắng hồng đang có một cái nhẫn kim cương nằm trên đó. Nhẫn có hình dây leo quần lại với nhau rồi dần dần kết lại ở viên kim cương sáng bóng. Ánh mắt của cô lung linh như có tia sáng hiện lên, đẹp đẽ như một con sông trong cơn mưa rào.
Trầm Phi Yên ngạc nhiên quơ quơ bàn tay trước mặt, cô không biết nên nói cái gì cho phải. Cô nhớ rõ trước đây hắn từng nói sẽ không lấy cô, thậm chí còn không muốn công khai qua lại với cô, còn cô cũng không thể ℓàм тìин nhân ngầm mãi. Bây giờ nhìn chiếc nhẫn bất ngờ thốt lên: "Cái này là ý gì?"
Thấy Trầm Phi Yên nhìn cả nửa ngày mới nói mà còn hỏi như vậy, Hiên Viên Hoàng cảm thấy bất lực trước một trở ngại nào đó không tên, chuyện rõ ràng như vậy, không lẽ cô nhất định bắt hắn nói ra sao?
"Em không hiểu sao? Anh chính là muốn kết hôn với em, được chưa?" Hai tay nắm chặt lại, hắn chỉ sợ mình tức giận quá đáng. Vì sao cô ấy cứ chậm chạp như vậy, hắn chưa từng có cảm giác muốn co giật như thế trôi qua.
"Hả........?" Trầm Phi Yên hét lên rồi lập tức chặn miệng mình lại bởi vì có người đang trợn mắt hung dữ, nếu cô còn dám la tiếp, không chừng kích động hắn *** cũng nên.
"Trầm... Phi... Yên..." Hiên Viên Hoàng nói gằn từng chữ, mặt hắn tái xanh, ngoài cảm giác muốn *** thì hắn còn cảm thấy thống hận.
Trầm Phi Yên nhìn nhẫn, hơi sợ rụt tay lại, chiếc nhẫn trên tay cô giống như một vật xác định từ trên trời rơi xuống. Cái này nhìn qua thì thấy hạnh phúc, nhưng cầu hôn kiểu vậy có ngang ngược quá không. Trong lòng cô cảm thấy bất mãn, Hiên Viên Hoàng đang đe dọa cô sao? Cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp, không chừng hắn có thể sẽ rút S***g trong người ra đập cô một trận.
Ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi, con ngươi đen láy có một chút ý xấu. Trầm Phi Yên run rẩy, rụt cổ lại, nhút nhát nói: "Em không muốn gả cho anh..."
Rầm! Hiên Viên Hoàng có cảm giác tất cả mọi suy nghĩ trong đầu mình đã hoàn toàn bị gãy nát "Em...em, anh cho em nói lại một lần nữa..."
Tiếng gào thét của Hiên Viên Hoàng vang vọng toàn bộ HIên Viên gia, ngay cả người hầu ở phòng khách cũng nghe thấy rõ ràng. Gương mặt u ám của Hiên Viên Phong thầm thoải mái, hắn cao hứng đến nỗi suýt chút nữa nhảy dựng lên. Anh Hai cũng có lúc phải phát điên, chuyện này thật khiến người ta mãn nguyện.
Tiểu quỷ kế bên càng mở cờ trong bụng, gương mặt giãn ra thoải mái cứ như nghe nhà người ta phát nổ mà vui sướng.
Một lớn một nhỏ cứ như vậy mà ở trong phòng khách cười khúc khích.
"Xem ra con rất thoải mái hả?" Liếc mắt nhìn cháu nhỏ kế bên, Hiên Viên Phong vẫn cảm thấy hơi khó chịu vì thằng bé lớn lên quá giống Hiên Viên Hoàng, đều từ một khuôn mà ra. Cả hai cha con đều không tốt như nhau, đều là những người phúc hắc xấu xa.
Trầm Phi Dạ không ngẩng đầu nói: "Đừng nói là chú khó chịu, bây giờ chú còn cảm thấy thích thú trong lòng, chắc kém chút nữa là nhảy lên rồi chứ gì?"
Ý nghĩ trong lòng bị nhìn thấy, Hiên Viên Phong hơi xấu hổ: "Đồng minh à, cha con đang cầu hôn trên đó đó. Nhưng nếu chiếu theo tình huống bây giờ thì xem ra tám chín phần mười bị từ chối rồi, nghĩ tới đây thôi đã thấy dễ chịu... ha ha..."
Mới sáng sớm đã bị anh trai kéo đến tiệm trang sức đá quý chỉ vì một chiếc nhẫn. Hiên Viên Hoàng dựng ông lão chủ tiệm dậy, khi hai người tới nơi, cửa tiệm đã chuẩn bị đợi sẵn, nhưng nhìn quần đen trên mặt cùng với vẻ ỉu xìu của bọn họ, Hiên Viên Phong không khỏi chia buồn với các người đẹp, ai kêu họ gặp phải Hiên Viên Hoàng.Ngay cả chính hắn cũng bị lôi từ trong chăn ra, hại hắn đang buồn ngủ mà không dám, thấy người đẹp muốn đùa giỡn cũng không được, chính là bởi vì có một vị La Sát đi ngay cạnh bên, lại còn lựa nhẫn kim cương đi cầu hôn.
Đây cũng là điểm dọa cho Hiên Viên Phong đến ngây ngô, anh trai rõ ràng nói sẽ không kết hôn, nhưng bây giờ lại muốn lấy người ta, chuyện này rất kỳ lạ. Sáng sớm bị đánh thức chỉ vì mua nhẫn cho phụ nữ, hắn chưa từng thấy Hiên Viên Hoàng có ý muốn kết hôn, hay là hắn bị điên?
Hoàn toàn không phân biệt được!!!!
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.