Editor: Vũ
Sau một hồi thủy chiến, cả ba người đều ướt nhẹp. Ngay cả Hiên Viên Hoàng cũng khó có một lần ăn mặc khó coi như vậy, cả quần lẫn áo hoàn toàn ướt sũng. Kết quả cuối cùng cũng tương đối, tuy Trầm Phi Yên là nhược điểm của hắn, nhưng hắn có kinh nghiệm hơn hẳn nên tên nhóc Trầm Phi Dạ cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi.
"Ha...ha...ha..." Trầm Phi Yên cười đến mệt, ngồi bệt xuống dưới đất nhìn hai cha con gây chiến.
Hiên Viên Hoàng nhìn Trầm Phi Dạ, trong lòng cũng cảm thấy thân thiết hơn, hắn không được nhìn con trai mình lớn lên, nhưng dù sao đó cũng là con hắn, cũng giống như là chân với tay. Ở chung với nó lâu ngày tình cảm cũng tăng lên không ít.
Bên kia, Trầm Phi Dạ không chịu thua kém chút nào, coi như là cũng đánh bại được Hiên Viên Hoàng, chính điều này khiến cậu kinh ngạc không thôi. Đối với người tên Hiên Viên Hoàng trước mặt, tuy là cha cậu nhưng cũng là đối tượng cần phải đánh bại của cậu. Tình cảm bây giờ thật giống như con trai luôn hướng về cha mình, muốn được vượt trội để được công nhận.
"Đừng phá nữa, coi chừng bị cảm!" Trầm Phi Yên cuối cùng cũng cất tiếng, không muốn nhìn thấy hai cha con ướt như chuột lội thế này nữa.
Tất nhiên là có người sẽ coi lời nói của cô như là gió thoảng bên tai, hoàn toàn không để ý, nhưng đó không phải chỉ có một, mà là cả hai cha con lớn nhỏ đều rất ăn ý. Hai người đều nhìn đối phương, cũng muốn không chơi nữa, nhưng cả hai cũng đều thích đánh lén. Vì thế, chiến tranh càng ngày càng bùng nổ, náo loạn. Bọt nước văng khắp nơi, vũng bùng đầy khắp sân cỏ.
Trầm Phi Yên tức giận, hai mắt trừng lên như muốn bốc hỏa. Hai người này càng ngày càng quá, vừa rồi còn biết bỏ qua cô, bây giờ lại khinh thường cô không có ống nước. Cả người đều bị Trầm Phi Dạ phun nước lên một lần nữa, vừa muốn xoay người đi, lại thêm một đợt phun nước nữa ập vào mặt vào cổ cô.
Nước phun tới lần này là từ phía Hiên Viên Hoàng, hắn nhìn cô với gương mặt xin lỗi cùng vô tội, chỉ vì muốn trả đũa thay cô nhưng không ngờ cô lại xoay người.
"Mấy người tự mà chơi với nhau đi! Tôi đi thay đồ!" Trầm Phi Yên giận dữ xoay người, không để ý đến toàn thân đều ướt đẫm, nước thấm qua áo sơ mi, có thể thấy thấp thoáng áo ng bên trong, hơn nữa, tóc ướt cũng dính bết lên mặt cô, rất là...
Hiên Viên Hoàng nhìn chăm chú còn Trầm Phi Dạ thì cười xấu xa, tay cầm ống nước giơ lên cao, phun thẳng vào người Hiên Viên Hoàng từ đầu đến chân.
"Sắc quỷ, cấm nhìn loạn." Trầm Phi Dạ dương dương tự đắc cầm ống nước, khinh bỉ nhìn Hiên Viên Hoàng.
Bị nói trúng tim đen, Hiên Viên Hoàng nghiến răng nghiến lợi, bây giờ hắn thật sự rất muốn đá văng tên nhóc này đi đâu cho khuất mắt, ai bảo nó ngồi không nói nhảm.
Trầm Phi Yên oai hùng đi trên sân cỏ, không chú ý nên suýt nữa té ngã, cả người cứng ngắc. Cúi đầu nhìn cả người mình đều ướt nhẹp, đồ bên trong có thể thấy được rõ ràng, mặt cô liền đỏ ửng lên, bước chân càng nhanh hơn nữa, chỉ hận không thể thay luôn quần áo ngay bây giờ.
Mất đi cảnh đẹp, Hiên Viên Hoàng bất đắc dĩ thở dài. Nhìn con trai ở phía xa thì lên cơn buồn bực, đúng là đã phá hỏng chuyện tốt của hắn. Không còn cách nào khác, ai bảo nó là con của hắn, bao nhiêu đen tối mà nó kế thừa thật khiến người ta phát điên.
Hai người đều không nhìn vừa mắt nhau, chiến tranh lại muốn bùng nổ ngay tức khắc.
Trầm Phi yên ướt nhẹp, vội vã đi thya quần áo. Vừa bước tới đường nhỏ, đột nhiên dung đầu vào một người đang đi tới, cô cúi đầu, cũng chỉ coi đó là người giúp việc trong nhà. Cô rõ ràng muốn nhường đường, nhưng đối phương lại không cho đi, lần lượt chặn cô bước tiếp.
Trầm Phi Yên bất đắc dĩ ngẩng đầu, tức giận nói: "Xin hỏi anh có chuyện gì không?"
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Trầm Phi Yên lập tức hối hận, người đàn ông này không phải là người giúp việc nhà Hiên Viên.
Người nọ rất cao, cũng gần một mét chín mấy, trông giống như cây trúc, vừa cao vừa gầy, thậm chí còn bạt nhợt không khỏe mạnh, gần như là trong suốt. Thế nhưng trên khuôn mặt gầy gò là một đối mắt đen thẳm, trầm buồn, không thể biết được người này đang nghĩ gì.
Cả người thì giống như pho tượng, chỉ có đôi mắt là đen kịt.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, người đàn ông kia cũng không thấy động đậy. Trực giác cho Trầm Phi Yên biết người đàn ông này không nên đến gần, cô vừa định bước qua bên phải, ý muốn nhan chóng rời khỏi chỗ này, không nghĩ người kia lại làm trò cản đường cô lần nữa.
"Anh có thể tránh ra được không?" Đôi mắt tức giận đỏ lên, tóc trên đầu ướt sũng ở dưới ánh mặt trời lấp lánh hạt nắng.
Trầm Phi Yên còn đang bực mình thì người đàn ông chợt nhếch cánh môi nhợt nhạt, thốt lên hai chữ: "Anh Tử."
Cô tròn mắt nhìn, Anh Tử, cái tên này nghe qua rất giống tên người Nhật, mà cô lại không biết người nào tên Anh Tử "Tôi không biết người này, anh tránh ra dùm."
"Em là Anh Tử, Anh Tử của tôi, nhất định là vậy." Vốn dĩ từ một người trắng, giờ lại vì xúc dộng quá mà trên mặt hồng hết cả lên, giống quả táo đỏ.
Hắn ta duỗi tay ra theo kiểu mời, cuối cùng lại để xuống, đôi mắt ánh lên vẻ sợ hãi nhìn người đang đi tới.
Trầm Phi Yên xoay người nhìn thấy Hiên Viên Hoàng với bộ dạng ướt đẫm không nhịn được mà mỉm cười.
"Anh giống như con mèo bị người ta ngược đãi." Từ từ đối diện với Hiên Viên Hoàng, hắn càng giống như con sư tử bước ra từ hồ nước giũ sạch lông, nhưng những lời này không giữ lại trong lòng không nói ra. Nếu nói hắn là sư tử không phải là gây áp lực cho bản thân sao, ai bảo hắn phun nước lên người cô trước.
Dáng vẻ đang nghiêm túc của Hiên Viên Hoàng bỗng chốc bị phá vỡ, khéo môi vểnh lên thành nụ cười, người phụ nữ này trông rất tuyệt khi bị ướt thế này, chắc chắn cô cũng không biết điều này.
"Anh giống mèo con sao? Em gặp qua con mèo nào lớn như vầy chưa?" Hắn cùng pha trò với cô, Trầm Phi Yên ngạc nhiên trợn mắt, cuối cùng lại không nói gì. Có người đằng sau, cô chỉ muốn chạy đi thay quần áo.
"Không phải là đang ở trước mắt sao?"
"Ha...ha..." Hiên Viên Hoàng cười đến nỗi hai vai rung lên. Khóe mắt ánh tia nhìn sắc bén về phía người đàn ông sau lưng Trầm Phi Yên.
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.