Chịu Trách Nhiệm
\\“Cầu xin anh… tôi muốn...”
“Nhiên Nhiên, là em câu dẫn tôi trước!”
…
Sáng hôm sau.
Tiêu Diệp Nhiên từ từ tỉnh giấc, đầu cô lúc này đau như Pu'a bổ. Cô nhìn khắp căn phòng, nơi này… là đâu?
Khách sạn sao?
Cô cố nhớ lại mọi chuyện tối qua. Trước khi đến gặp nhà đầu tư, người đại diện có đưa cho cô một ly nước. Sau đó… vốn tưởng chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm bình thường, nhưng không ngờ người đại diện lại là muốn đem cô dâng lên cho lão già kia, trong ly nước cũng được bỏ thuốc vào. Cũng may cô là người học võ, nên có thể chống cự được lâu hơn, sau khi chạy thoát khỏi căn phòng đó, cô liền ***ng phải một người đàn ông, cô cầu xin anh ta cứu mình… Sau đó…
Lúc này, cô mới nhận ra bản thân đang trong tình trạng không một ***. Cô hoảng hốt nhìn xuống ga trải giường, drap trắng giờ đây còn hiện lên vết máu tượng trưng cho lần đầu của người con gái.
Lần đầu tiên của cô, cứ thế mà cho một người xa lạ rồi.
“Tỉnh rồi?” Bỗng một giọng nam trầm ấm vang lên phá vỡ mạch suy nghĩ của cô.
Tiêu Diệp Nhiên quay sang nhìn anh ta.
Người đàn ông có dáng người vô cùng hoàn mỹ, tựa như tượng tạc, cùng khuôn mặt cương nghị mang theo sự lạnh lùng khó tả.
Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là cô cùng người đàn ông này không thể dây dưa.
Bởi vì... anh ta chính là Cố Mặc Đình!
“Có vẻ em không vui khi thấy tôi?” Cố Mặc Đình vẫn luôn âm thầm quan sát thái độ của cô, khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Cô không biết nên vui hay buồn nữa. Cô cảm thấy may mắn vì đêm đầu tiên không phải mất đi dưới tay lão già xấu xí kia. Nhưng nhân vật lớn như Cố Mặc Đình, tốt nhất cô nên tránh càng xa càng tốt.
Tiêu Diệp Nhiên hít một ngụm khí lạnh, miễn cưỡng nở ra nụ cười tiêu chuẩn, “Hi, Cố đại thiếu gia, đã lâu không gặp. Anh vẫn khỏe chứ?”
“Cũng ổn, chưa ૮ɦếƭ được.” Cố Mặc Đình không nhanh không chậm nói.
“Chuyện đêm qua, cảm ơn anh đã cứu tôi...” Cô đan hai tay lại vào nhau, “Nhưng mà anh cứ coi như chưa từng xảy ra nhé? Chúng ta sau này đường ai người nấy đi, được không?”
“Em muốn tôi coi chuyện nào chưa từng xảy ra? Chuyện tôi cứu em khỏi lão già kia, hay là chuyện…” Cố Mặc Đình cúi người, ghé sát vào vành tai cô, nói, “… Tôi cùng em triền miên *** cả đêm qua?”
“Anh…”
“Cả hai, anh cứ coi như chưa từng gặp tôi đi.” Cô vội đẩy anh ta, nói.
“Đêm qua nồng nhiệt như vậy, sáng dậy đã quay mặt không nhận người?” Cố Mặc Đình hơi nhướng mày, giọng nói trầm ấm vang lên.
“Cố thiếu, chuyện đêm qua thật sự chỉ là một tai nạn. Cứ coi như là cả hai tình nguyện đi.” Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt trong veo như nước nhìn thẳng vào anh.
“Tôi cùng anh đều là người trưởng thành rồi, đương nhiên tôi sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với tôi. Tất nhiên nếu anh cảm thấy có lỗi, muốn bù đắp thì có thể đưa cho tôi một tờ chi phiếu nhỏ là được.”
Giống như trong tiểu thuyết, tình một đêm với bá đạo tổng tài, sau đó liền bị ném cho một tờ chi phiếu cùng một tiếng "Cút" đó. Nghĩ đến tiền, Tiêu Diệp Nhiên đương nhiên liền thấy vui vẻ, coi bộ đêm qua cô cũng không thiệt nha.
Ai ngờ, trái với suy nghĩ của cô, Cố Mặc Đình lại nhún vai, tỏ vẻ đáng thương. Hệt như gái nhà lành bị bắt nạt.
“Nhưng đêm qua là em câu dẫn tôi, và tôi không hề tự nguyện.”
“Vậy nên em phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.