Chương 45

Nuôi Em Để Thịt

Đình Uyên 16/07/2024 13:32:10

" Lời đã hứa, sao bùng được!"
Tôi ngồi vào trong xe tiện tay hạ kính chắn gió xuống. Đêm nay khá lạnh và nhiều mây, bởi vậy mà bầu trời đầy sao đã biến mất một cách nhanh chóng. Thấy tôi im lặng nhìn ra ngoài, Dương Tư bèn ho nhẹ một cái:
"My girl, cô đang nhớ nhung đến chàng trai nào à?"
Tôi lắc đầu:
- Ở cái tuổi này, nào còn ai để tư hả Dương Tổng!
- Tôi thấy cô vừa giỏi lại vừa xinh đẹp! Đáng lí đàn ông phải xếp hàng dài chứ?
- Đáng tiếc tôi không được may mắn như vậy!
Trả lời Dương Tư xong, tôi lại hướng ánh mắt ra nhìn con đường tấp nhập xe cộ qua lại. Ký ức về Tiểu Thất trong tôi đã mờ nhạt dần. Kể cả anh có đang gặp nguy hiểm, bản thân tôi cũng cảm thấy thật bình thản.
- Cô có tin nhắn kìa!
Dương Tư ho nhẹ một tiếng khi thấy điện thoại tôi nháy đèn sáng liên tục.
- Cảm ơn!
- Là master nào cưa cẩm cô vậy!
Tôi không tiếp lời gã, mắt cứ đăm đăm nhìn vào dòng tin nhắn của một số máy lạ gửi đến. Nội dung tin khiến tôi khá choáng, nói đúng hơn là cảm thấy trời đất chao đảo.
“ Tổ chức bắt cóc Thượng Quan Huyền, ra một yêu cầu khác. Họ biết đến sự tồn tại của cô, họ thay đổi yêu cầu chuộc con tim. Buộc cô giao ra con dấu của lão Louis, họ sẽ thả Quan Huyền ra. Trước 3 giờ đêm nay phải có, bằng không sẽ nhận lại cái xác không nguyên vẹn của nó.”
Kèm theo đoạn tin nhắn là bức ảnh một người đàn ông rệu rã bị trói trên ghế, điều đáng chú ý, trên người anh ta có buộc một quả bom.
Tôi có thể thấy rõ, quả bom ấy đang hẹn giờ, 6 tiếng 30s đếm ngược. Tôi sốc đến nỗi đánh rơi điện thoại xuống sàn ô tô. Dương Tư đang đảo vô lăng, nghe tiếng rơi đồ bèn quay sang hỏi:
- Có chuyện gì với cô à? Mặt mũi xanh lè như tàu lá chuối kìa!
Nhặt điện thoại lên, tôi cố che đi cảm xúc sợ hãi đang lấn chiếm ăn mòn sự dứt khoát kia:
- Đâu có gì! Là tin nhắn Spam thôi! Anh tập chung vào lái xe đi.
Dương Tư đưa tôi đến một club nằm trong lòng thành phố xa hoa naó nhiệt. Club không lớn cũng không nhỏ, nhưng rất đông người ra vào. Sau một hồi lưỡng lự, tôi và gã quyết định chọn chỗ ngồi ngay quầy phục vụ.
Gã gọi một ly Whishkey Scotland, tôi thì gọi một đĩa trái cây và một chai Cognac. Dương Tư ồ lên:
- Tửu lượng cô không tồi. Loại này ngửi thôi đã thấy feel get high rồi!
- Anh biết không, tôi chỉ động vào nó khi có biến cố xảy đến!
Dứt lời, tôi ngửa cổ tu cạn chén R*ợ*u mà chẳng chịu thưởng thức cái thơm, cái đặc biệt của loại này. Một vị cay nồng xộc lên cổ. Cuống họng tôi như có bánh xe lửa của Ma tốc độ chạy qua vậy.
- Ai chẳng có những biến cố lớn trong đời. Vậy tiểu thư có thể chia sẻ biến cố ấy không?
Đặt chén R*ợ*u xuống bàn, tôi nhìn về phía vũ trường huyên náo kia, nơi có ánh đèn màu rọi xuống, nơi có những con người chìm đắm trong tiếng nhạc sập sình, có thể là cơn mê của ***, cũng có thể là cơn mê của những lần *** do đập đá, chơi thuốc.
Một chốn huyên náo và là nơi hội tụ đầy đủ tinh hoa và cặn bã của xã hội.
- Thôi, nói làm gì, chuyện cũ tôi không muốn nhắc lại!
- Ok! Tôi cũng không phải kẻ hay đi tọc mạch chuyện người khác.
Dương Tư nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi vào chốn huyên náo kia. Chắc anh ta cũng thấy được, những gì mà tôi vừa cảm nhận trong đó.
Ting!
Tin nhắn báo đến, tâm trạng tôi rơi vào căng thẳng cùng cực. Nếu trước là nỗi sợ về thông báo trượt thạc sĩ, thì bây giờ là nỗi sợ mang tên thứ tình cảm kia. Lại là số điện thoại ấy, ắt hẳn, là Tiêu Ngân. Nhưng không…
“ Cô thật là độc ác. Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy Bác Huyền ૮ɦếƭ bất đắc kì tử sao? Bố Ngân bảo cô là đồ máu lạnh, quả không sai. Bố cháu lực bất tòng tâm vì cô không chịu giúp nên đã một mình đi cứu bác Huyền rồi. Nếu bố cháu và bác có mệnh hệ gì, cháu sẽ trở thành trẻ mồ côi mất…!”
Đọc đến đây, trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh đứa con gái hay cáu kỉnh của Tiêu Ngân, con nhỏ đó bé vậy, mà ăn nói như một bà cụ non, hẳn là giống thằng bố nó y đúc. Lúc này, tôi mặc kệ, không muốn quan tâm nhiều đến chuyện bên đó. Nó căn bản, chẳng liên can gì đến tôi.
- Có chuyện gì à? Sao tôi thấy cô liên tục nhìn vào điện thoại rồi cau có vậy?
- Đâu có gì!
Tôi vất điện thoại sang một bên, nhấc chén Cognac vừa rót ra cụng với Dương Tư:
- Dự án của chúng ta, căn bản đã xong. Congratulations nào!
- Chúc mừng!
Ting!
Vừa đưa chén chạm môi, tin nhắn lại báo, tôi thấy thực sự phiền phức. Nhưng vừa với tay muốn tắt đi, dòng tin nhắn khiến tôi giật mình thiếu chút nữa làm rơi chén xuống đất.
“ QUAY LƯNG LẠI!”
Giữa chốn vũ trường xa hoa náo nhiệt, giữa những cô gái và chàng trai đang cọ sát mình vào nhau chỉ cách có lớp vải mỏng manh thoáng đãng
Tôi quay ngoắt lại đảo mắt nhìn xung quanh, tiêu cự của tôi dừng ngay ở bóng của một đứa bé gái mặc áo choàng tím than, tóc Pu'i cao và đôi mắt màu đại dương u mê kia.
Cô bé đưa tay trỏ về phía tôi, sau đó ra giấu yêu cầu tôi lại gần. Tôi run lên một chập, quay sang nhìn Dương Tư vẫn đang ung dung nhâm nhi hoa quả và thưởng thức R*ợ*u. Tôi đẩy tay gã:
- Này! Anh có thấy gì không?
- Thấy gì?
- Nó đó!
Dương Tư kinh ngạc, sau đó theo hướng tôi chỉ nhìn về phía đám đông, gã nhún vai một cái:
- Tôi chỉ thấy đám người phê thuốc đó đang nhảy!
- Không! Ý tôi là, anh có thấy cô bé áo tím đó không?
Dương Tư ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó cười phá lên:
- My Princess của tôi ơi, đây là vũ trường, là bar sàn đó. Dưới 18 tuổi không được phép vào, huống chi là một cô nhóc!
- Không, tôi thấy mà. Con nhóc đó vận áo tím, vẫn đứng đó nhìn tôi!
- Cô muốn ra nhảy nhưng ngại phải không? Nào, tôi dẫn cô ra!
Mặc cho tôi càn cổ giải thích, Dương Tư ngu ngốc kia vẫn không chịu hiểu cho, lại còn cầm tay tôi lôi ra chỗ đó. Tôi bị lỗi đi như một con rối.
Khoảng cách của tôi và cô bé đó ngày càng gần. Nỗi khiếp sợ trong tôi vùng dậy bởi ánh mắt chứa đựng sát khí và nỗi uất hận đó, tôi vội đẩy Dương Tư ra, run rẩy nói:
- Anh nhảy trước đi, tôi vào nhà vệ sinh một lát!
- Ơ….
Bỏ lại Dương Tư đang không hiểu chuyện gì xảy ra, tôi tìm đến nhà vê sinh và đóng chặt cửa lại, như một thứ gì đó giải thoát khỏi nỗi khiếp sợi kia.
Vừa ấn chốt cửa, quay người lại đã thấy cô bé áp tím đang đừng trước mặt mình. Tôi hét lớn, sau đó ngất lịm đi vì nhìn phải đôi mắt u mê, mất hồn kia…
Tôi biết mình đang mơ. Nhưng giấc mơ này nó y như thật vậy. Tôi thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng cũ kĩ rộng lớn.
Nơi tôi đang ngồi là giường. Chiếc giường sắt ọt ẹt với cái còng tay nằm im được móc vào thanh sắt dỉ. Tôi nhớ ra rồi, đây là căn phòng mà Tiểu Thất đã ђàภђ ђạ và ức chế tinh thần tôi đến cùng cực.
Lúc đó, sự thật về cái ૮ɦếƭ của ba mẹ chưa được phơi bầy, trong mắt tôi khi đó, Tiểu Thất là một con quỷ đội lốt người. Nhưng hôm nay ngồi lại đây, không còn là sự căm hận đến điên cuồng ấy nữa, mà đó là ngàn vạn câu hỏi vì sao, vì sao người đàn ông đó phải làm khổ tôi, làm khổ chính bản thân mình như vậy.
Nhìn chiếc ga giường nhau nhúm lẫn lộn giữa vết thâm và máu khô, tôi nhớ lại ánh mắt dịu dàng chứa đựng nỗi bi ai ấy.
Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh. Tôi bật dậy chạy khỏi phòng.
Căn nhà rất lớn, nhưng những hồi ức hạnh phúc trong quãng thời gian mất trí nhớ vẫn còn. Đẩy cửa chạy vào phòng Tiểu Thất, bên trong không có ai, nhưng mùi oải hương thoang thoảng mà anh thích đã không còn nữa, thay vào đó là mùi của thuốc sát trùng, một chiếc xe lăn để cạnh giường…và bình truyền nước treo lơ lửng ở đó.
Chiếc tủ nhỏ vốn là nơi để gạt tàn và sách báo, nay trên đó là một mớ hỗn độn bao gồm băng, gạc, ống tiêm, vacxin và kháng sinh.
Chợt, lòng tôi nhói lên từng đợt dữ dội. Ngày trước, khi ở bên tôi, anh khỏe mạnh lắm mà. Tại sao, bây giờ lại yếu ớt đến rệu rã như vậy?
Mắt tôi bắt đầu nhòe đi vì mờ hơi nước. Tôi đưa tay phủi vụn bánh trên gối, chợt thấy bức ảnh tôi và anh chụp chung ngày anh đỗ cấp 3 nằm dưới chăn. Bức ảnh được bảo vệ rất kĩ, duy chỉ có mép ảnh là nhàu và xước, góc đó vừa khớp với cách mà anh cầm tài liệu khi đọc.
Lòng tôi lại nhói lên lần nữa:
- Anh vốn chưa bao giờ ghét em, vậy tại sao phải tỏ ra độc ác ђàภђ ђạ em như vậy? Anh cũng đau mà, có đúng không?
Cầm theo tấm ảnh, tôi ôm khuôn mặt ướt nhèm chạy xuống sảnh chính tìm Tiểu Thất. Thời điểm tôi nhớ ra, có lẽ anh cũng biết, chúng tôi sẽ sớm kết thúc.
Tại sao anh không nói mà phải dấu?
Anh nói ra tôi sẽ tha thứ cho những sự tàn nhẫn mà anh áp đặt lên tôi. Tối sẽ tha thứ mà về bên anh mà.
“ Tiểu Thất!”
Tôi thấy Tiểu Thất đẩy xe lăn đi từ nhà ăn, gương mặt an*** vẻ rầu rĩ, việc đẩy xe lăn xem chừng khá khó khăn và vất vả. Nhưng tại sao anh phải ngồi xe lăn chứ?
Đương lúc ấy Tiêu Ngân cũng từ bếp bước ra, đẩy giúp xe giúp anh. Sợ mình bị phát hiện, tôi vội nấp gọn vào cây cột gần đó theo dõi, tay vẫn nắm chặt bức ảnh nọ.
- Đến giờ tôi vẫn không hiểu, vì sao cậu không kiện Thẩm Tình Du kia. Một kẻ máu lạnh và vô tâm!
- Ân ân, oán oán đến bao giờ mới dứt. Tôi không thể ở bên cô ấy, cũng như cô ấy không nên ở cạnh một kẻ tàn phế như tôi!
Tàn phế?
Tôi run lẩy bẩy nhìn xuống đôi chân ẩn sau chiếc quần tây màu đen của Tiểu Thất. Tại sao lại như vậy? Đôi chân anh vì gì ,mà bị tàn phế?
- Chân cậu tàn phế là do cô ta gây ra, cậu chưa ૮ɦếƭ là may rồi. Bây giờ còn ngồi đó tự trách mình. Tư duy của bọn yêu nhau hay lác như vậy à?
Những lười àm Tiêu Ngân nói thực sự khiến tôi choáng đến mức ù tai. Tôi cứ ngỡ, sau tai nạn đó, Tiểu Thất đã ra đi mãi mãi, nhưng thật không ngờ, còn nghiệt ngã hơn cái ૮ɦếƭ là , mất đi sự tự do của đôi chân, cả đời phải ôm lấy xe lăn mà sống.
Lúc này, tôi không tìm được nước mắt chảy xuống, thập thò lén nhìn anh. Ánh mắt Tiểu Thất lúc này chợt sầu đến lạ, có chút lờ đờ thiếu tỉnh táo. Nhưng dường như, anh đang cố kìm nén điều gì đó.
- Súp vi cá ngon lắm!
- Còn phải nói. Tôi đã cất công vào bếp thì phải đàng hoàng chứ!
Tiêu Ngân đẩy xe lăn ra đến sảnh chính của tòa dinh thự, tôi lén lút chạy theo sau, tuyệt nhiên là giữ khoảng cách để họ không phát hiện. Ra đến nơi, Tiểu Thất chợt kêu khác nước và nhờ Tiêu Ngân đi rót họ một chén.
- Nghe này, tôi nể cậu nên sẽ không kiện Thẩm Tình Du mọt gông tù tội. Nhưng việc gì cậu phải nói dối rằng mình đã ૮ɦếƭ!
- Đúng là chưa yêu, chưa nếm mùi!
- Ông đây không cần yêu vẫn sống được. Chỉ có những kẻ đần độn như mấy người, thiếu yêu cái là như chó thiếu xương để gặm thôi.
- Nhảm nhí! Thử giống tôi cậu sẽ hiểu, một kẻ tàn phế lại mang bệnh trong người, sống ૮ɦếƭ chỉ còn trong gang tấc, ở bên cạnh người ta ngày nào, sẽ làm khổ họ ngày ấy. Chi bằng tuyệt tình ngay lúc họ căm hận mình, không phải sẽ tốt sao?
- Cậu mới đang nhảm nhí, chừng nào tôi còn sống, cậu không được phép ૮ɦếƭ. Cậu mà ૮ɦếƭ tôi hào mả tổ tông nhà cậu lên….
- Chắc tôi không đợi được đến ngày ấy rồi!
- Đúng là tên điên, gì mà không đợi được…
Khi mà Tiêu Ngân đang thao thao bất tuyệt với những tư duy bệnh tật của cậu bạn thân, tôi thấy tấm lưng rộng lớn của Tiểu Thất run lên từng chập, sau đó, cây Pu't trên tay anh rơi xuống, kéo theo đó là người anh ngã khỏi xe lăn, đổ rầm xuống đất. Tôi hét lên, lao tới:
- Tiểu Thất!
Nhưng có gì đó vô hình đang cản ngay trước mặt khiến tôi không cách nào chạy đến bên anh được, Tôi hét lớn, nhưng không ai nghe thấy.
૮ɦếƭ tiệt!
Tiêu Ngân kia, anh còn định rót nước đến chừng nào mới xong? Bạn anh sắp ૮ɦếƭ đến nơi rồi kìa.
Tiểu Thất…Tiểu Thất…anh mau tỉnh lại cho em…
Tiểu Thất! Anh không được ૮ɦếƭ…..
Tôi gào khóc trong vô vọng, liên tục dùng tay đập vào bức từng vô hình kia với hi vọng nó có thể vỡ.
Tiêu Ngân kia cuối cùng cũng cảm nhận được điều không ổn. Gã quay ra và thấy Thượng Quan Huyền đang bất tỉnh dưới đất, mặt mũi trắng bệch không còn một giọt máu. Gã vội cõng người bạn thân lên, hô hoán thuộc hạ.
Cuối cùng, tấm rào chắn vô hình kia đã biết mất, tôi chạy thật nhanh theo Tiểu Thất và Tiêu Ngân. Chuyên cơ riêng đậy xuống sân của dinh thự.
Tiêu Ngân cùng bác sĩ tư gia và y tá đẩy cáng xe đương Tiểu Thất lên đó. Tôi lấy hết sức lực lao tới chạm được vào mặt của Tiểu Thất.
Nhưng...không thể được, tôi như một linh hồn, những ngón tay run lẩy bẩy đã chạm xuyên qua mặt anh. Đau nhất là không được ở bên người mình yêu lần cuối…đúng không?

Novel79, 16/07/2024 13:32:10

Cài đặt giao diện

Cỡ chữ (px):

Cách dòng (px):

Font chữ :

Kiểu nền

Màu chữ :

Màu nền :

Tủ truyện