Lại là Kiều Nhược Tuyết!
Trình Chấn Dạ bảo cô đợi một lát rồi đi ra ngoài.
Có lẽ đây là kết quả hắn muốn nói đến.
“Chấn Dạ, lại gặp nhau rồi.”
Tỏ vẻ gì nữa chứ, cô đến đây là để gặp hắn còn gì.
“Nghe nói vợ cậu bị thương hả?”
“Cô là người biết rõ nhất còn gì, hôm nay cố tình đến xem thành quả mình tạo ra à?”
Lại bị hắn nói trúng rồi!
Thủ phạm ném đá không giấu tay, lại còn vác mặt đến chỗ của nạn nhân, mặt dày đúng là có lợi của mặt dày.
Kiều Nhược Tuyết đương nhiên biết được hắn sẽ đoán ra cô, nhưng cô không hề có ý trốn tránh. Ngược lại còn rất tò mò muốn xem, rốt cuộc hắn có phản ứng thế nào, đối với người phụ nữ trong kia quan trọng ra sao.
“Cậu sẽ không vì cô ta mà làm gì tôi đâu nhỉ?”
Người phụ nữ này xem trọng bản thân mình quá rồi, được Hoắc Lâm nâng niu đến mức cho mình là nhất luôn rồi sao?
“Cô là cái thá gì?”
Lại càng là người không đáng để hắn cho vào tầm mắt.
Trình Chấn Dạ bước tới, đáy mắt như hồ sâu không đáy, âm u, tăm tối đến đáng sợ. Bất kì ai hắn cũng sẽ không nương tay nếu dám động tới Lộ Uyển Nhiên, kể cả phụ nữ.
Bước chân hắn tỏ rỏ vẻ uy hϊếp dồn Kiều Nhược Tuyết vào cuối góc tường, cô ta không những không sợ mà có vẻ đang đắc ý.
Là đang nghĩ hắn sẽ làm điều gì khác nữa sao?
“Chấn Dạ, cậu không nỡ tổn thương tôi đâu đúng không?”
“Cô đoán xem?”
Bất chợt hắn đưa bàn tay tóm gọn cổ cô, thoắt cái đã ấn chặt vào tường. Thật sự không nghe và ngấm được những lời hắn nói ư, lại còn uy hϊếp cả hắn?
“Tôi đã nói gì nào, cô nghĩ tôi đùa chắc?”
“Cậu...”
Lực cánh tay hắn càng mạnh hơn, dường như có thể dùng một tay nhấc Kiều Nhược Tuyết lên luôn vậy.
Dục Sơ cũng có chút nóng lòng nhìn sang hắn. Đây là bệnh viện, thật sự hắn không định ở ngay tại đây mà gϊếŧ cô luôn đấy chứ?
“Cậu dám ra tay với tôi sao...”
Gương mặt Kiều Nhược Tuyết đỏ bừng vì máu đang dồn lên, đôi môi cử động khó khăn phát ra tiếng.
Là cô đang xem trọng mình hay là xem nhẹ Trình Chấn Dạ vậy?
“Thế cô nói thử xem, có chuyện gì mà tôi không dám?”
“Cậu...”
Cô cũng tích cực dây dưa với hắn thật đấy!
Vẻ mặt Kiều Nhược Tuyết méo mó đến khó coi, thấy tình hình có vẻ sắp không ổn Dục Sơ vội bước đến giữ tay hắn lại.
“Cậu Trình bình tĩnh lại đi, tạm thời chưa được.”
Hắn biết, nhưng người phụ nữ này làm hắn chướng mắt quá rồi, hắn đâu thể để cô ta tự do lộng hành như vậy được.
Kiều Nhược Tuyết vùng vẫy cầm lấy tay hắn nhưng không tài nào gỡ ra được trong khi hắn chỉ dùng sức có một tay, lực mạnh như thế cô làm sao chống cự nổi. May nhờ Dục Sơ nhanh chóng can thiệp vào nên mới cứu được Kiều Nhược Tuyết, nếu không hôm nay cô ta có lẽ sẽ đi đời dưới tay hắn thật.
Trình Chấn Dạ chán ghét nhìn người phụ nữ ngồi dưới sàn, ánh mắt không một chút cảm xúc. Nói hắn hèn hạ ra tay với cả phụ nữ cũng được hắn không quan tâm, vì trên đời này hắn chỉ còn một người phụ nữ duy nhất để bảo vệ, hắn sẵn sàng chống đối lại tất cả.
Uyển Nhiên ở trong phòng nghe tiếng động nên mới chậm chạp mở cửa ra ngoài, nhìn khung cảnh trước mặt khiến cô không hiểu nổi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Người phụ nữ kia là ai, sao lại ở cùng với hắn.
Hắn vẫn đứng đó, không ngoảnh nhìn nhưng cũng biết cô đã ra ngoài, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở cô, “Em vào trong trước đi.”
“Anh…”
“Dục Sơ, đỡ cô ấy vào trong.”
Uyển Nhiên thế là bị Dục Sơ đưa vào một cách khó hiểu. Có chuyện gì mà không thể để cho cô biết chứ?
Cô hiểu chuyện nên cũng không hỏi Dục Sơ, vì chắc chắn anh sẽ không tiết lộ một lời nào.
Sau khi cô vào trong rồi Trình Chấn Dạ mới quay đầu lại, hắn định sẽ không giải thích với cô về chuyện này.
“Biết giới hạn ở đâu mà dừng lại đi, Hoắc Lâm tôi còn muốn gϊếŧ ૮ɦếƭ ông ta hàng ngàn, hàng vạn lần nên cô càng chẳng có lý do gì để mà tôi nương tay, hiểu không?”
Kiều Nhược Tuyết ôm cổ ho sặc sụa nhưng vẫn cố chấp vịn vào tường đứng dậy.
Thật sự hắn đã bị Lộ Uyển Nhiên làm cho mê muội rồi sao?
“Vậy thì điểm yếu của cậu, chính là Lộ Uyển Nhiên rồi.”
Kiều Nhược Tuyết có vẻ không cam tâm mà bật cười, “Thật không ngờ, điểm yếu của Trình Chấn Dạ cậu lại là một người phụ nữ thấp hèn Lộ Uyển Nhiên đó.”
Hắn cũng không ngờ, tới một ngày mình lại dễ dàng bị người khác nhận ra điểm yếu như thế. Nhưng ngược lại hắn lại rất tự mãn khi điểm yếu đó chính là cô, vì vậy cứ việc biết đi, hắn không việc gì phải sợ.
Kẻ không biết điều nào chọc phải điểm yếu của ác quỷ cuối cùng sẽ phải nhận lại kết cục tương xứng!
“Bảo Lộ Uyển Nhiên thấp hèn thì cô nói bản thân mình còn tệ hại đến mức nào nữa, vì hình như chẳng còn từ ngữ nào để hình dung ra cô nữa rồi?”
“Cậu tỉnh táo lại đi, tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi, người phụ nữ đó không xứng!”
“Câm miệng.”
Người nên tỉnh táo là cô ta mới đúng, Lộ Uyển Nhiên không xứng, chẳng lẽ cô ta xứng?
Trình Chấn Dạ bước lại ghì mạnh lấy cằm Kiều Nhược Tuyết, “An phận mà làm người vợ ngoan hiền hầu hạ Hoắc Lâm đi, kẻo ông ta mà biết cô ra sức dây dưa với tôi như thế không khéo chưa đợi tôi ra tay thì cô đã tàn phế trong tay ông ta rồi.”
Hắn lạnh lùng hất tay ra, “Biến đi, tốt nhất đừng để tôi thấy cô xuất hiện trước mặt Kiều Uyển Nhiên.”
Nói rồi không quan tâm cô ta thế nào nữa, hắn quay người vào trong phòng.
Kiều Nhược Tuyết ánh mắt đầy uất hận.
Càng như thế, cô ta càng muốn chinh phục Trình Chấn Dạ.
Càng như thế cô ta càng oán Lộ Uyển Nhiên.
“Đợi đó mà xem, cậu chỉ có thể thuộc về tôi thôi!”
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.