“Dạ Tước Thư?” Thất Thất nhìn khuôn mặt giống cô như đúc kia một cách cẩn thận. Không khỏi âm thầm kinh ngạc. Trên đời lại có hai người giống y hệt nhau, hơn nữa, câu ‘a tỷ’ của cậu ta là sao đây?
Trong tiểu thuyết chưa từng nói Cố Nghê Thường còn có em trai nào đó.
“A tỷ, đừng nhìn nữa. Hai chúng mình là chị em sinh đôi, giống nhau cũng không có gì là kỳ lạ.” Dạ Tước Thư vươn tay chỉnh lại phần tóc rối cho cô, cực kỳ tự nhiên kéo tay cô vào bên trong thuyền, “Bên ngoài gió lớn, chúng ta nên vào trong thôi.”
Thất Thất cũng không cự tuyệt, nhưng lúc xoay người, bỗng dưng nhìn thoáng qua cái gã đàn ông trung niên gọi là Hoan thúc đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, không khỏi rùng mình một cái.
Vào bên trong thuyền, Dạ Tước Thư đỡ cô ngồi ở trên giường, còn cậu chàng lại đứng thẳng ở một bên.
“Cậu vừa mới nói cái gì mà em trai sinh đôi, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?” Thất Thất trợn mắt nhìn, thắc mắc hỏi cậu ta, “Thật không dám giấu giếm, tôi chính là công chúa Vân Thường của Đại Mạch Cố Nghê Thường. Lời cậu nói khiến cho tôi cực kỳ hoang mang.”
“Ha ha… “ Dạ Tước Thư nghe cô nói như thế, chợt cười gằn lên, “Công chúa?”
Đột nhiên cậu ta xoay người tiến về phía chiếc tủ ngăn ở một góc. Từ trong ngăn kéo, hai tay cẩn thận bê một cái túi bọc đến, nhẹ nhàng mở ra túi bọc bằng vải màu xanh lam, lộ ra tấm gỗ bách màu nâu sậm ở bên trong.
Thất Thất tò mò vươn cổ, nhìn cậu ta tôn kính đặt tấm thẻ gỗ lên trên tủ, hai tay tạo thành hình chữ thập, chắp tay về phía thẻ gỗ.
“A tỷ, đến đây đi.” Dạ Tước Thư quay đầu sang, hờ hững nghiêng mắt nhìn cô một cái.
Thất Thất đứng lên, đi từng bước một tới, chỉ thấy trên thẻ gỗ này, có khắc mấy chữ to mạ vàng: Bài vị tiên phụ Dạ Nam Thành.
Dạ Nam Thành, là ai?
“A tỷ, đây là bài vị của cha. Những năm qua, ta luôn luôn mang theo bên mình. Chị bái lạy cha trước đi.” Dạ Tước Thư lui sang một bên, ý bảo Thất Thất tiến lên.
Đối diện với ánh mắt cố chấp của cậu ta, đương nhiên cô biết nếu cô không bái lạy, cậu ta tuyệt đối sẽ không cho qua. Chỉ đành bái lạy qua loa.
Thấy cô cung kính vái ba cái, Dạ Tước Thư nói tiếp, “Không biết A tỷ có biết sự việc diệt tộc của Dạ tộc hai mươi năm về trước không?”
“Dạ tộc?” Thất Thất thắc mắc, hai chữ Dạ tộc, đối với cô mà nói, cũng không xa lạ. Đợt trước, sau khi Đệ Ngũ Uyên biến mất, trong vòng vài ngày, trong kinh thành có người liên tục diệt các danh môn vọng tộc, không tha một ai. Mọi người trong kinh thành truyền rằng, là oan hồn của Dạ tộc tới đòi mạng. Tuy nhiên, cô nhớ rất rõ ràng, trong tiểu thuyết không hề xuất hiện một câu miêu tả về Dạ tộc.
“Dạ tộc… “ Thất Thất nhìn sang Dạ Tước Thư, rồi nhìn lại tấm bài vị kia, Dạ Nam Thành, một suy nghĩ nảy mầm ở đáy lòng, “Chẳng lẽ…”
“Không sai, chúng ta chính là người của Dạ tộc may mắn sống sót. Hiện giờ số người Dạ tộc còn sống trên đời chưa tới năm người.” Gương mặt Dạ Tước Thư khó nén nổi phiền muộn, tay phải giấu trong tay áo dài nắm chặt thành đấm, “Mà tất cả chuyện này, đều do lũ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia tạo ra! Ta muốn khiến cho bọn chúng phải trả giá thật đắt vì sai lầm đã mắc phải!”
“Vậy mấy gia tộc lớn bị diệt môn trong kinh thành đều là do cậu làm?” Thất Thất cau mày, thật khó tưởng tượng chỉ vài người thế kia lại có thể làm ra được một chuyện độ khó cao như vậy.
“Đúng! Bọn chúng đều đáng ૮ɦếƭ! Hồi Dạ tộc bị diệt, tất cả bọn chúng đều là đồng lõa! Một tên ta cũng sẽ không tha!” Dạ Tước Thư quỷ dị cười một tiếng, ánh nến chiếu lên khuôn mặt cậu ta.
Gương mặt quen thuộc, nụ cười khó hiểu, khiến Thất Thất không khỏi rùng mình. Thì ra dung nhan của cô cũng có thể có nét mặt đáng sợ đến thế.
“Không đúng! Cậu nói hai mươi năm trước Dạ tộc bị diệt, Dạ Nam… à… Cha bất hạnh bỏ mạng, mà hiện giờ tôi còn chưa mười bảy, chênh lệch những ba năm, chẳng lẽ biến mất một cách kỳ lạ? Nếu không tại sao sau vụ tai họa kia, tôi vẫn có thể ra đời?”
Dạ Tước Thư lặng lẽ cúi đầu, “Trong vụ thảm án diệt tộc vào hai mươi năm trước, trùng hợp đúng lúc cha nương đi ngao du bên ngoài, tránh được kiếp nạn này, sau khi trở về mới phát hiện Dạ tộc bị diệt. Hai người vốn định rút về ở ẩn nơi núi rừng, nào ngờ, tên cẩu Hoàng đế kia lại phái người tới đuổi Gi*t, mười bảy năm về trước, cuối cùng cha vẫn không thể tránh được!” Nói đến đây, Dạ Tước Thư đưa tay nện một quyền lên vách, ‘rầm’ một tiếng, trên vách xuất hiện một lỗ thủng to bằng quả đấm, ánh sáng ngoài thuyền lọt vào qua cái động nhỏ.
Thất Thất chấn động, có lẽ tiếng động quá lớn, Dạ Hoan vốn đang ở ngoài thuyền cũng đi vào, tự giác đứng sau lưng Dạ Tước Thư.
“Cẩu Hoàng đế tham luyến sắc đẹp của Mộ Nương, đem nương vào trong cung. Nhưng không biết mẫu thân đã mang thai máu mủ của cha.” Dạ Tước Thư ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, Thất Thất nhíu mày, lại còn có một hồi kịch máu chó đến thế ư.
“Vậy còn cậu? Tại sao lại ở ngoài cung?”
Dạ Tước Thư xoay người, nhìn đến Dạ Hoan, “Hoan thúc.”
Dạ Hoan thở dài một tiếng, mở miệng nói, “Tôi chính là quản gia của Dạ gia Dạ Hoan, lúc trước Dạ tộc bị diệt tộc, tôi may mắn tránh thoát được một kiếp, dò la nhiều nơi mới biết được chỗ của nhị thiếu gia và nhị thiếu nãi nãi, nhưng tôi đã tới trễ một bước, không thể cứu nổi nhị thiếu gia, cũng không có cách nào cứu được nhị thiếu nãi nãi. Trải qua gần một năm ẩn núp, rốt cuộc vào thời điểm nhị thiếu nãi nãi hạ sinh thiếu gia và tiểu thư, đã mang thiếu gia đi, nhưng khi đó tình huống nguy cấp, không thể cùng cứu nhị thiếu nãi nãi và tiểu thư ra khỏi chuồng hổ được!” Dạ Hoan cúi đầu, hối hận đánh một quyền vào chính mình, lại bị Dạ Tước Thư tóm được tay của gã.
“Hoan thúc, chú đã cố hết sức, đừng nên tự trách nữa.” Dạ Tước Thư trấn an nói, “Hơn nữa, hôm nay chị em chúng ta đoàn tụ, nhất định có thể hợp lực lật đổ vương triều Đại Mạch, khôi phục lại Dạ tộc!”
Cái quái gì đang diễn ra vậy? Chuyện tạo phản cấp độ khó này có thể đừng kéo cô vào cùng một chỗ được không.
Thất Thất lặng lẽ lùi về phía sau một chút, nào ngờ Dạ Tước Thư vài bước đi tới, tay phải vỗ mạnh lên vai của cô, trao cho cô cái nhìn tôn kính, “A tỷ! Bây giờ chị là công chúa Đại Mạch, vừa vặn có thể tiến hành chuẩn bị cho chúng ta.”
“Chuẩn bị cái gì chứ, tôi chẳng biết cái gì cả. Mấy người cứ làm việc của mình đi, tôi có thể đứng cổ vũ ‘cố gắng lên’ cho mấy người không?” Thất Thất càng nói giọng càng nhỏ.
Dạ Hoan khinh bỉ nhìn thẳng vào cô, còn Dạ Tước Thư cũng nhíu chặt chân mày, “A tỷ, đừng quên chúng ta có huyết hải thâm thù*! Là một phần của Dạ gia, sao có thể không quan tâm chứ.”
(Huyết hải thâm cừu: thù sâu tựa biển do sát hại cha mẹ người thân của ai đó.)
“Ha ha ha, tôi chỉ nói đùa thôi, cậu không cần tin là thật.” Nhìn Dạ Tước Thư một quyền phá thêm một cái lỗ trên vách, Thất Thất ôm đầu ngồi xổm xuống, cực kỳ hèn nhát thỏa hiệp nói, “Muốn tôi làm cái gì, cứ nói đi, dù là lên núi gì xuống biển gì tôi cũng sẽ làm ngay, tuyệt đối không dở dang nửa chừng.”
“Ai~ “ Dạ Hoan lắc đầu không ngừng, vẻ mặt không cứu nổi ngươi, “Một kẻ nhát như thỏ đế, không gánh vác nổi, không thành đại sự.”
“Tôi lại chả mong đại sự không thành ấy chứ.” Thất Thất lẩm nhẩm, không dám để cho bọn họ nghe thấy.
Nét mặt Dạ Tước Thư cứng đờ, nhưng làm bộ như không nghe thấy gì hết, mỉm cười, kéo cô dậy, “A tỷ, chuyện chị cần làm rất đơn giản, tuy rằng hiện nay Đệ Ngũ Uyên tạo phản, nhưng hình như vẫn có chút ngần ngại chưa dám tiến lên. Ta muốn chị vào cung, nghĩ cách khiến Cố Cẩn Hi Gi*t Âu Dương Ngữ, khắc sâu mẫu thuẫn giữa bọn họ.”
“Chuyện này… độc ác quá đi.” Thất Thất do dự, cô là fan chân heo chân chính, có thể làm ra loại chuyện nguy hại đến nhân vật chính sao?
Dạ Tước Thư không nói lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn cô, lạnh lẽo trong con ngươi tựa như đôi tay rét lạnh, Ϧóþ chặt cổ cô. Khiến cho Thất Thất vội vàng đồng ý, “Tôi đồng ý! Chút thương tổn này có đáng là gì, lúc bọn chúng diệt cả nhà Dạ tộc mình còn thương tổn nhiều hơn.”
“Ta biết a tỷ là người hiểu rõ lý lẽ mà.” Trên mặt Dạ Tước Thư gợn lên một nụ cười vui mừng, “Đợi lát nữa ta sẽ nhờ Hoan thúc đưa a tỷ vào cung.”
Thất Thất gật đầu lia lịa, bất luận thế nào, trước hết nên cách xa tên này thì tốt hơn, tuy rằng cậu ta có quan hệ máu mủ với cô, nhưng cô làm cách nào cũng không thể thân thiết được với cậu ta. Vào cung cũng chính là mục đích cô muốn đạt được, chuyện của tiểu Chiêu, cô vẫn phải nhanh chóng tìm Cố Cẩn Hi cầu xin.
*
“Bệ hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Tiểu thái giám cúi đầu đi tới, “Xin bệ hạ dời bước.”
Cố Cẩn Hi ngồi trên xích đu, nhẹ đung đưa, “Nhân Phúc, trẫm không đói bụng. Đêm qua, hình như trẫm nhìn thấy Nghê Thường, nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, em ấy đã biến mất bên kia đầu tường rồi.”
Tiểu thái giám đứng ở một bên, lo âu nhìn hắn, “Có lẽ do bệ hạ buồn thương công chúa, nên mới sinh ảo giác. Hôm qua công chúa không có trở về.”
Cố Cẩn Hi dừng xích đu, cúi đầu xuống nhìn gã, “Ai, trẫm biết chứ, Nghê Thường đêm qua chỉ là ảo giác của trẫm. Nhưng gương mặt của em ấy vô cùng chân thực.”
“Xin bệ hạ đừng làm hại long thể, giờ đây Đại Mạch đang gặp phải đại địch, mong bệ hạ bảo trọng.” Tiểu thại giám quỳ xuống mặt đất, liên tục dập đầu.
Cố Cẩn Hi đỡ gã dậy, hỏi han, “Nhân Phúc, Nghê Thường đã biến mất bao lâu rồi?”
“Hồi bệ hạ, công chúa Vân Thường đã biến mất năm mươi ba ngày ạ.”
“Năm mươi ba ngày… Vì sao Trẫm cảm thấy một đời lại dài đến vậy.”
“Bệ hạ bảo trọng! Công chúa Vân Thường là người tốt sẽ có trời xanh phù hộ, không bao lâu chắc chắn sẽ đoàn tụ với bệ hạ.”
“Chỉ hy vọng vậy thôi… “ Cố Cẩn Hi thở dài thườn thượt, duỗi chân, tiếp tục đung đưa dây đu, âm thanh ‘kích kích kích kích’ kéo dài cuốn trôi theo gió từng chút một.
Tĩnh lặng…
“Ui da!” Đột nhiên một tiếng hét thảm thiết truyền đến từ phía sau, khiến hai người giật mình.
Giọng nói kia thân thuộc biết bao, nhưng Cố Cẩn Hi có chút không dám xác định. Do dự không dám quay đầu lại, sợ vừa quay lại, lại phát hiện đó chỉ là một người có giọng nói giống với em ấy mà thôi.
Tiểu thái giám so với Cố Cẩn Hi, ít lo lắng về những điều ấy hơn, xoay người, liền thấy Thất Thất đang xoa cái ௱oЛƓ bị dập đau, gương mặt nhăn nhó, nhỏ giọng rủa xả cái gì đó.
Gã kích động quên mất quy củ, “Bệ… Bệ hạ, là công chúa! Công chúa trở về rồi!”
“Hi ~” Thất Thất đưa tay vẫy vẫy, chào hỏi với tiểu thái giám, sâu trong lòng thầm mắng Dạ Hoan. Dám đá cô từ trên tường xuống, không để cho cô chuẩn bị gì hết, đau ૮ɦếƭ được.
“Ca ca, em đã về rồi, anh không chào đón em à?” Thất Thất đi tới, thân thiết ôm cổ của Cố Cẩn Hi, vặn đầu của hắn, “Ca ca, ca ca, không phải anh thương Nghê Thường lắm à, sao không chịu quay lại nhìn em?”
So với đứa em trai Dạ Tước Thư kia, cô vẫn cảm thấy người anh trai này tốt hơn nhiều.
“Nghê Thường, là em, đúng không?” Trong tiếng của Cố Cẩn Hi, không khỏi có chút run rẩy. Hai tay run run nắm chặt tay của cô.
“Là em nè, ca ca, em là Nghê Thường nè.” Thất Thất nhìn thẳng vào ánh mắt hắn khi hắn quay đầu lại, lệ ngân ngấn trong mắt, khiến cô không khỏi có chút cảm động.
Trong mắt anh ấy, cô quan trọng vậy ư?
“Nghê Thường, Nghê Thường, Nghê Thường… “ Cố Cẩn Hi gọi tên của cô không biết bao nhiêu lần, giống như không biết mệt mỏi, “Nghê Thường, Nghê Thường, Nghê Thường, Nghê Thường… “
“Em đang ở đây, ca ca.” Thất Thất đưa tay, nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt trên gương mặt của hắn, “Đừng khóc, ca ca, Nghê Thường cũng sẽ đau lòng.”
“Nghê Thường, Nghê Thường… “ Cố Cẩn Hi vẫn kiên trì gọi.
Thất Thất không thể không cắt ngang lời của hắn, tội nghiệp nhìn hắn, “Ca ca, Nghê Thường đói bụng.”
Cố Cẩn Hi chớp mắt, phục hồi lại tinh thần, đưa tay kéo tay cô đi vào trong điện, “Là sơ ý của ca ca, Nghê Thường, đi nào, ca ca dẫn em đi ăn chút gì đó.”
“Dạ, vâng.” Thất Thất nhìn tay phải bị hắn nắm chặt trong tay, khẩn trương đến mức nào, không cần nói cũng biết.
*
Trong lúc dùng bữa, đột nhiên Thất Thất buông đũa xuống, “Ca ca, có phải Đệ Ngũ Chiêu bị bắt giam phải không?”
Cố Cẩn Hi dịu dàng cười, không ngừng gắp đều thức ăn cho cô, “Ừ, đúng là như vậy.”
“Ca ca, em biết rõ lời đề nghị này rất quá đáng, nhưng mà…. “ Thất Thất ngập ngừng, “Nhưng mà có thể xin anh… “
“Thả thằng bé ra ư?” Cố Cẩn Hi buông đũa xuống, nụ cười trên mặt dần dần phai nhạt, “Em trở lại, chính là vì nó, đúng không.”
“Em… “ Thất Thất di chuyển tầm mắt, không dám nhìn hắn.
“Ai.” Cố Cẩn Hi thở dài một tiếng, “Anh biết thằng bé và em có mối quan hệ không đơn giản, ngày hôm đó nó ám sát anh, anh không trực tiếp xử tử nó. Em có biết vì sao anh muốn công bố thiên hạ mấy ngày nữa sẽ xử tử Đệ Ngũ Chiêu không?”
Thất Thất ngẩng đầu, nhìn nét mặt khổ sở của hắn, cổ họng như tắc nghẹn, nói không thành lời.
“Người đời đều nói anh là để dẫn dụ Đệ Ngũ Uyên mới bắt sống thằng bé. Thật ra thì, anh chỉ muốn khiến em xuất hiện thôi.” Cố Cẩn Hi đưa tay, nắm chặt lấy tay cô, “Em không muốn gặp anh, thế thì anh phải nghĩ cách khiến em xuất hiện, để anh được gặp lại em cũng tốt.”
“Hì hì, ca ca cứ đùa.” Thất Thất bẽn lẽn cười, “Sao Nghê Thường lại không muốn gặp anh chứ?”
“Em không cần phải giấu giếm nữa, anh đã biết, dường như trong thân thể mình còn ẩn giấu một người có tính cách khác. Hắn bởi vì anh mà làm muội bị thương. Đó là chuyện anh không muốn nhìn thấy nhất. Em sợ anh, không muốn gặp anh cũng là đương nhiên.”
“Ca ca… “ Thất Thất kinh ngạc, thì ra anh ấy đã biết.
“Nghê Thường, lần này thật tốt được gặp lại em, lòng anh đã yên, ngày mai, em cứ dẫn Đệ Ngũ Chiêu rời đi.” Cố Cẩn Hi cười chua xót, đưa tay vuốt vuốt tóc mái trên trán cô, “Nhưng mà, tối nay, có thể ở bên ca ca không?”
Thất Thất nhìn nụ cười dịu dàng của hắn, đáy lòng buồn khổ đến khó chịu, ngoại trừ gật đầu, không nói thêm gì khác.
Cố Cẩn Hi cười rạng rỡ, đưa tay nhéo mũi của cô, “Nghê Thường đừng cau mày, cười một cái đi, Nghê Thường đẹp nhất khi cười.”
“Dạ.” Thất Thất gượng cười, so với khóc càng khó coi hơn.
Một từ ca ca, ấm áp đến đau lòng…
Chương sau: tiểu Chiêu bọn mày mong đợi sắp xuất hiện rồi, chỉ là… lúc này tiểu Chiêu đã không còn như trước nữa
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.