“Thực ra, cậu mới là người thật sự tồn tại.” Âu Dương Ngữ nắm chặt tay Thất Thất, trong đôi mắt lộ rõ niềm xúc động.
”Ư......”
Âu Dương Ngữ càng nói càng kích động. “Tớ từng đọc qua tiểu thuyết xuyên không. Chắc hẳn tình hình của cậu cũng gần giống thế.”
Thất Thất gật đầu, “Đúng là không khác truyện xuyên không là bao.”
“Vậy cậu nói xem, rốt cuộc thế giới bên ngoài truyện như thế nào? Có giống với hiện đại trong trí nhớ của tớ không? Nhân loại đã tìm được người ngoài hành tinh chưa? Có sống hòa thuận với người ngoài hành tinh không? Còn nữa, có thể…” Hai mắt Âu Dương Ngữ bốc lên niềm khát khao cháy bỏng.
“Dừng dừng!” Thất Thất vội vàng bịt miệng cô nàng lại, “Đừng nói cậu đọc thêm cả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng nhé? Thế giới kia với thế giới thân thuộc của cậu giống nhau cả thôi. Đừng nghĩ xa vời quá.” Nhìn tới cái bụng còn chưa lộ của cô ấy, “Cẩn thận dạy hư con mình đấy.”
Âu Dương Ngữ chớp chớp mắt, ngưng lại sự điên cuồng nơi đáy mắt.
Đưa tay vuốt ve cái bụng bằng phẳng, “Đứa bé này… Trong sách có viết qua, đứa bé trai tên là Đệ Ngũ Cửu* đó.”
(Cửu ở đâu là dài lâu, trong vĩnh cửu, đừng ai nghĩ là số 9 nhé =)))))
Ồ, chẳng lẽ nội dung đã sửa lại thật sao? Trước kia trong truyện không viết về đứa bé này.
Thất Thất có chút H**g phấn mở truyện ra. Lại giật mình phát hiện, những nội dung trước đó của tiểu thuyết hoàn toàn trống trơn. Trang giấy trắng như tuyết, một xấp giấy dày, trên mỗi trang chỉ viết một chữ to đỏ như máu: Khóa!
“Tại sao lại như vậy?” Thất Thất mở truyện ra đặt trước mặt Âu Dương Ngữ, “Cậu nhìn xem.”
Âu Dương Ngữ cúi đầu, cũng cả kinh, “Thật là kỳ quái, hôm qua vẫn rất bình thường mà. Tại sao hôm nay nội dung bị mất sạch?”
Thất Thất suy nghĩ, đại để là tác giả hoặc hệ thống đang ngầm ngáng chân. Nhưng những điều này lại chẳng hay ho gì để mà nói cho Âu Dương Ngữ.
Đành trì hoãn than mệt, cần nghỉ ngơi, giống như tiễn Phật, khuyên bảo Âu Dương Ngữ rời đi.
Cô ấy vừa đi khỏi, Thất Thất vội đóng cửa lại, sốt ruột nhảy trở về cái bàn, lật tới ba trang cuối, trực tiếp gửi tin tức cho tác giả.
Manh Manh, Manh Manh, gọi Manh Manh!
Qua chừng mười phút, mới thấy tác giả hồi âm.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Cái gì
Hai chữ thờ ơ, đến dấu câu cũng chẳng buồn đánh.
Chẳng màng tới thái độ của mụ ta thay đổi như nào, Thất Thất cầm 乃út lên tiếp tục viết: Manh Manh, tại sao nội dung về trước trong tiểu thuyết chẳng thấy đâu nữa?
Lại thêm mười phút.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Ta khóa
Thật sự khóa à? Trong lòng Thất Thất có dự cảm không tốt, trước đến giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Thấp thỏm cầm 乃út tiếp tục viết: Manh Manh, tại sao lại phải khóa? Như thế làm sao tôi làm việc theo kịch bản được?
Lần này tác giả trả lời rất nhanh.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Mi nói không biết ngượng sao? Từ lúc mới bắt đầu, rốt cuộc có được mấy chuyện mi chịu làm theo kịch tình? Ta giao việc cho mi, có việc nào ngươi làm ra hồn không hả. Lại còn dám coi thường mệnh lệnh của ta. Không cho mi một chút giáo huấn, mặt mũi tác giả ta nên đặt ở nơi nào?
Thất Thất đổ mồ hôi, chọc giận tác giả không phải chuyện nhỏ. Hiện tại cô vẫn còn ở trong tiểu thuyết, tác giả muốn cho cô ૮ɦếƭ thế nào, cô muốn đổi kiểu ૮ɦếƭ cũng không được.
Cầm 乃út lên, vội vàng nịnh nọt viết: Manh Manh, trước em không nghe lời của chị, quả thật là em không đúng. Cầu xin chị đại nhân đại lượng, tha thứ sai lầm trước đấy của em được không? Em đảm bảo về sau nhất định sẽ ngoan ngoãn làm theo kịch tình.
Mười lăm phút trôi qua, đúng vào lúc Thất Thất sắp sửa tuyệt vọng đến nơi, cuối cùng tác giả gửi hồi âm đến.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Muốn ta tin tưởng mi cũng được, tuy nhiên, mi phải vượt qua ba bài kiểm tra nhỏ của ta.
Sột soạt sột soạt vài nét 乃út, Thất Thất cũng không dám trễ nải, nhanh chóng hồi đáp: Xin hỏi ba bài kiểm tra là gì?
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Mi phải hoàn thành ba yêu cầu của ta. Một, vào bữa trưa ra trước cửa phủ Thừa tướng hô to ‘tôi ngu như heo’ 300 lần, thiếu một lần cũng không được. Hai, lúc mi nói xong ‘tôi là đồ con heo’, tất nhiên nam chính ca ca sẽ xuất hiện, lúc này, ta muốn mi ở trước mặt mọi người, chủ động hôn nam chính ca ca. Ba, làm xong những việc này, lập tức tới tìm ta.
Thất Thất híp mắt, cố nén cảm xúc muốn xé nát quyển truyện. Tay phải cầm 乃út bởi vì dùng sức quá nhiều mà có chút trắng bệch, run rẩy viết: có thể đổi sang làm chuyện khác không?
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Không được! Nếu mi làm không được, ta sẽ cho mi một kết cục bi thảm không chịu nổi.
Thất Thất cực kỳ muốn hỏi chính là, chẳng lẽ kết cục lúc trước của cô chưa đủ thảm, chưa đủ ‘không chịu nổi’ à? Cũng đã là vất vưởng nay đây mai đó, bị bán tới thanh lâu chịu khổ, cuối cùng còn bị ngũ mã phân thây. So với cái này còn có kết cục nào thảm hơn chứ? Chẳng qua, cô không có dũng khí đi nếm thử đâu.
Còn chưa kịp tiếp tục xin xỏ, tác giả đã gửi tin tới.
Manh Manh tiểu tiên nữ gửi tới tin nhắn cá nhân:
Ta đi ăn cơm. Nếu không làm theo, mi vừa tìm hiểu một trăm kiểu ૮ɦếƭ cổ đại, vừa chuẩn bị tâm lý thật tốt cho vận mệnh tương lai của mi nhé. À, ta quên, chỗ của mi không có Baidu, vậy mi tự mình tưởng tượng ra nhé. [ vẫy~ ]
Thất Thất chợt cảm thấy có vô vàn con kiến đang bò loạn trên đầu. Không cam lòng lật về trước một tờ. Tìm hệ thống than phiền.
Cầm 乃út lên, sột soạt viết một bài dài: mỹ nữ mỹ nữ, tôi muốn kể cho đằng ấy biết một chuyện. Về việc mụ tác giả Manh Manh tiểu tiên nữ tự tiện đổi tới đổi lui truyện, có ý đồ mưu sát nhân vật có thật sinh sống trong tiểu thuyết là tôi cực kỳ tàn ác. Mụ tác giả còn dùng thủ đoạn uy hiếp bức ép một người chính trực như tôi làm bao chuyện ác độc, người như tôi sao có thể vì lợi ích bản thân mà đi gây hại người khác chứ? Đương nhiên bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn! Vì sau này có thể chọn một kiểu ૮ɦếƭ dễ nhìn một chút, chỉ có thể tạm thời khuất phục dưới dâm uy* của bả. Hy vọng hệ thống mỹ nữ có thể nghiêm trị với một tác giả vô trách nhiệm như vậy! Trả công đạo cho vai phụ cùng với vai phụ phụ dưới ngòi 乃út của tác giả!
(Dâm uy: lạm dụng uy quyền.)
Hệ thống rất nhanh trả lời lại. Chỉ là…
‘dài quá.’
‘dài quá.”
......
‘Dài quá’ xuất hiện liên tiếp sáu lần, sau đó xuất hiện một câu.
‘Một đoạn dài quá! Bình luận bị trôi rồi? Hệ thống lại gặp sự cố hả? P/s: bảy vấn đề ngày hôm nay đã trả lời xong, nếu có thắc mắc xin trở lại vào ngày mai. Hy vọng ngài vẫn đầy đủ tay chân vào ngày mai!’
Cuối cùng hàng chữ lóe lên, liền biến mất không dấu vết.
Thất Thất sửng sốt. Cô cảm thấy, lúc nào đó nên đi chùa miếu cúng bái.
Bất quá chuyện trước mắt chính là, cô thật sự phải làm ba chuyện kia?
*
Tuyết vẫn không ngừng rơi, trên phiến đá đình tiền, chất đầy một tầng tuyết trắng. Tiểu thị phụ trách quét dọn cầm một cây chổi, vừa chửi rửa, vừa quét từng chút một lớp tuyết ở đình tiền.
Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy ra nửa cánh. Tiểu thị ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời kinh hãi. Nhưng nó còn chưa kịp mở miệng, người nào đó đã lên tiếng trước.
“Em, đi xuống trước đi.” Thất Thất hơi xấu hổ.
Tiểu thị cúi đầu lên tiếng, “Vâng” mặc dù không hiểu vì sao cô lại như vậy, nhưng lời chủ tử, không nghe theo sẽ bị phạt.
Nhìn nó cầm cây chổi tiến vào cửa chính. Thất Thất âm thầm thở ra một hơi, lúc này, đình tiền không có một bóng người, chính là cơ hội tốt.
Thất Thất nhảy lò cò tới, hướng mặt vào phủ Thừa tướng, lớn tiếng gào: “Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…”
Vừa gào, vừa đếm trên đầu ngón tay, đếm xem rốt cuộc được bao nhiêu lần rồi.
“Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…”
Hai bà cô đi ngang qua dừng chân, che miệng cười khúc khích, đánh giá từ đầu tới chân cô gái có dáng dấp bình thường lại nói năng không bình thường này.
Thất Thất không khỏi đỏ mặt, dù sao tính mạng là quan trọng nhất.
“Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…”
Mấy tiểu nha đầu phụ trách mua sắm cũng dừng bước, đôi mắt mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm, dừng lại không đi nữa.
Thất Thất vẫn gập ngón tay đếm đếm.
“Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…”
Mọi người vây xem náo nhiệt càng lúc càng nhiều. Châu đầu ghé tai, bàn tán xôn xao, lọt vào tai Thất Thất không ít.
“Chẳng lẽ công chúa bị cái gì K**h th**h, nên lúc này mới có những lời nói điên rồ thôi.”
“Có lẽ bị đại nhân ghẻ lạnh.”
“Đáng thương.”
“Đáng thương? Mấy vị chủ tử trong viện nào dễ đối phó chứ. Không chừng, ngày nào đó ngươi ૮ɦếƭ trong tay các ả còn không biết ấy.”
“Nhanh đi báo cho đại nhân! Chuyện này không thể xem nhẹ.”
......
Thất Thất cũng mặc kệ bọn nọ nói gì, vẫn tiếp tục đếm trên đầu ngón tay, “Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…”
Thời điểm cô nói tới lần thứ 221, giọng nói cực kỳ quen tai vang lên.
“Tiện nhân! Ngươi ở đây làm gì? Còn không mau cút về học thuộc Nữ giới đi!”
Thất Thất rơi nước mắt, tại sao Đệ Ngũ Chiêu lại xuất hiện ở chỗ này?
Nhìn quyển sách đang cuộn trong tay thằng bé, hai chữ Luận Ngữ kinh động mắt cô. Trên trán nó nhễ nhại mồ hôi, chắc hẳn đã chạy vội tới đây.
“Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…” Thất Thất vẫn như cũ không ngừng nghỉ, chỉ hy vọng nhanh chóng nói cho xong.
Đệ Ngũ Chiêu thấy cô không nghe lời, hơi giận. Vài bước đi tới, níu lấy tay áo của cô kéo vào trong phủ, “Trong nhà mất mặt cũng được, cớ sao lại để người ngoài nhìn thấy! Thật là, càng ngày càng khiến người ta lo lắng.”
Lời nói ra, tựa như hai người bọn họ là một cặp vợ chồng vậy.
Nhưng rốt cuộc tiểu Chiêu chỉ là đứa bé, dù rằng võ thuật tiến bộ không ít, nhưng sức vẫn còn non.
Thất Thất đứng nguyên tại chỗ, vẫn như cũ không ngừng nói, “Tôi ngu như heo, tôi ngu như heo, tôi ngu như heo…” Mất mặt với mất mạng, là hai chuyện khác nhau.
297, 298, 299, 300!
Đúng lúc Thất Thất hô to một mạch, chuyện thứ hai là nam chính lên sân khấu.
“Cố Nghê Thường, ngươi lại bày trò gì thế hả!”
Thất Thất nhìn vẻ mặt nhăn nhó kia, càng tăng thêm cảm giác căm ghét. Nhưng để sau này không bị ૮ɦếƭ thê thảm như vậy. Cô không đếm xỉa đến cái gì nữa.
Động viên vỗ vỗ bả vai Đệ Ngũ Chiêu, thấy nó nhìn ca ca mình hình như có chút sợ hãi, gỡ từng ngón tay của nó ra.
Ngẩng đầu, nhìn Đệ Ngũ Uyên đứng ở trước mắt. Thở ra một hơi dài.
“Đại thần, anh nhìn kìa, tiểu Ngữ không mặc quần áo!” Thất Thất bất thình lình chỉ về phía bên phải.
Mặc dù Đệ Ngũ Uyên không tin tưởng lắm, nhưng vẫn quay đầu theo hướng cô chỉ. Vào đúng lúc này. Thất Thất kiễng mũi chân, hôn mạnh lên khuôn mặt của hắn.
Bốn bề nhất thời yên tĩnh. Giống như cũng có thể nghe được tiếng tuyết tan.
‘rạo’ không biết là ai, lùi một bước, giẫm lên trên tuyết vang lên một tiếng giòn giã.
“Tiện nhân! Ngươi…” Đệ Ngũ Chiêu không thể tin nhìn cô, ngón tay phải đang chỉ run rẩy rõ rệt, lúc này đôi thủy mâu thật sự chảy ra hai dòng suối trong.
“Tiểu Chiêu?” Thất Thất không hiểu vì sao thằng bé lại khóc, đưa tay định lau đi vệt nước mắt trên mặt nó. Nhưng bị nó hất ra.
“Tiện nhân! Ta ghét ngươi!” Dứt lời, Đệ Ngũ Chiêu cắn môi dưới, xoay người chạy đi trong tuyết.
Thất Thất nhặt cuốn > rơi trên mặt đất, có chút hốt hoảng, cô đã làm sai điều gì ư?
“Cố! Nghê! Thường!” Đau lòng vừa qua. Bên này còn một tên mặt đen.
Nhiệt độ trên khuôn mặt Đệ Ngũ Uyên còn lạnh hơn so với tuyết. Trong đôi mắt tím lóe lên, hình như là, sát ý?
Thất Thất co rụt cổ lại.
“Đây là quyết định ngươi làm ra? Ngươi, đêm nay ngoan ngoãn chờ ta.” Nói xong, hắn xoay người tiến vào cửa chính.
Người xung quanh cũng sợ hãi tản đi khắp nơi.
Thất Thất mếu máo, vô cùng oan ức, cô chẳng qua là bần cùng bất đắc dĩ có được hay không.
Quay đầu, nhìn hướng tiểu Chiêu rời đi. Đột nhiên có chút không yên lòng.
Tuy rằng EQ của cô thấp thật, nhưng có một số việc, không phải là không hiểu.
Thằng bé tiểu Chiêu, hẳn là…
Chương sau: quyết định của Vạn Giang Hồng
Bình luận ()
* Hãy đăng nhập để tham gia bình luận về truyện nhé.